Nhìn đám người Lam Phàm ra khỏi phòng, Lương Thần thở dài thườn thượt, chậm rãi ngồi xuống ghế. Vì vấn đề ở góc đánh nên cú đấm kia của Lạc Phàm coi như là không ác hiểm cho lắm, nhưng cú huých tay trúng trán hắn cũng rất mạnh, may cho hắn là đầu hắn cứng, nếu không thì lúc đó có khả năng bị đánh bất tỉnh luôn ý chứ. - Xin lỗi nhé! Diệp Tử Thanh sợ sệt nhích lên, lấy chiếc khăn tay màu tím chấm chấm lên trán Lương Thần. Diệp Thanh Oánh lại không lên tiếng, chỉ lấy khăn tay của mình ra lau huyết thanh trên mặt hắn. Có hai chị em họ Diệp quanh Lương Thần, Lan Nguyệt và Hà Toa Toa không có chỗ chen chân vào, chỉ có thể đứng một bên, nhìn hắn với ánh mắt quan tâm. Lương Thần mặt không chút biểu cảm nào đẩy tay Diệp Tử Thanh ra, đôi mắt vẫn còn hằn lên vẻ điên cuồng khi đánh nhau. Nhìn hắn với tiếng thở hung dữ chưa tan, Diệp Thanh Oánh chợt nhớ đến hôm cô bạn cùng phòng Thân Giai Lệ tổ chức sinh nhật, có cô bạn tên Lưu Kim Đồng xưng danh bán tiên sau khi xem bức ảnh của Lương Thần, từng nói đùa Lương Thần có cái gọi là "lang tướng - tướng sói". Giờ xem ra cũng có gì giống giống. Lương Thần vừa nãy ra tay đúng giống một con sói hung dữ thật, cho dù giết địch một nghìn tên, tự mình tổn thất tám trăm tên, cũng không thấy tiếc. Bị Lương Thần đẩy tay ra, trên khuôn mặt nhu mì đáng yêu của Diệp Tử Thanh hiện vẻ buồn bã, cắn nhẹ môi dưới, lại chấm chấm khăn lên trán Lương Thần. Lương Thần cau mày, lại đẩy tay đối phương ra, nhưng Diệp Tử Thanh vẫn cứ lặp lại hành động ấy. Thực ra Lương Thần cũng không tính toán gì chuyện Diệp Tử Thanh vô tình làm rối loạn sự tình, làm cho Lam Phàm có cơ hội đánh trả, nhưng hắn dành cho Diệp Tử Thanh bộ mặt lạnh lùng hoàn toàn là vì cô có ấn tượng tốt với Lam Phàm. Tiểu yêu tinh! Thấy tên khốn đẹp trai là ngây cả người ra, lại còn xin xỏ cho cái tên khốn đấy, rõ ràng là bị tên khốn đấy mê hoặc rồi mà! Quay khuỷu tay ra ngoài, không thể hiện đang tức cô, thì khó mà làm hắn hết giận được! Hừ hừ! Vô tình thấy mắt Diệp Tử Thanh ướt ướt, Lương Thần lại thấy mềm lòng, cuối cùng vẫn nhận lòng tốt của đối phương, ngồi ở đó không động đậy. Nhờ có Diệp Tử Thanh chấm chấm trán cho hắn, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ hai chiếc khăn tay, dường như đến cảm giác đau cũng nhẹ đi vài phần. Lý Nha Nội ngồi đối diện với Lương Thần, nhìn Lương Thần với ánh mắt tràn đầy vẻ cảm động, há miệng định nói lời cảm ơn gì đó, nhưng lại cảm thấy nói cái gì cũng không thể biểu đạt được tâm trạng cảm kích lúc này của gã. Vò đầu bứt tai, trông bộ dạng rất buồn cười. Nhưng trong lòng gã sớm đã quyết định, nhất định phải kết bạn với Lương Thần - một người có thể đối xử chân thành với nhau như thế. Gã không phủ nhận rằng ngày trước tỏ ra thiện chí là động cơ không tốt kèm theo sự lợi dụng lôi kéo, nhưng từ nay về sau, gã - Lý Bân nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với đối phương như anh em! - Lương Tử à, anh không sao chứ? Hay là tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé! Lý Nha Nội cuối cùng cũng nặn ra được một câu. - Vết thương cỏn con thôi mà, tự băng bó tí thôi là được rồi! Lương Thần thở dài một cái. Đối với hắn vết thương ngoài da này chẳng đáng gì. Xuất thân là ông vua đánh nhau như hắn lúc còn nhỏ thường xuyên đánh nhau thương tích đầy mình, hồi mới đi làm, xử lý bang Đại Hùng ở xã Hòa Bình, cũng thường bị thương, cho nên câu nói này của hắn cũng chẳng phải là giả bộ anh hùng gì. - Cái thằng khốn đấy, lần này thua, nhất định không chịu yên đâu! Lý Bân thành khẩn nói: - Lương Tử à, cậu yên tâm, có vấn đề gì có tôi đỡ hết, tấm lòng mà anh ra mặt vì tôi này, cả đời tôi sẽ ghi nhớ! - Đừng nói những câu ghê tởm đấy đi, tôi nói cho ạnh biết, chuyện này không liên quan gì đến anh cả! Tôi là tôi hay ghen, lại không vừa mắt hắn ta đẹp trai hơn tôi, nên mới cố ý xử hắn thôi! Lương Thần hầm hừ đáp, cố ý không quay mặt ra nhìn Diệp Tử Thanh. Diệp Tử Thanh hơi sợ một chút, sau đó vẻ tủi thân trên mặt vội tan ngay, trong đôi mắt đẹp đẽ kia ẩn chứa thần sắc phức tạp, đôi bàn tay ngọc chấm chấm khăn trên trán Lương Thần càng nhẹ nhàng hơn. Diệp Thanh Oánh khẽ cười. Chàng trai trước mặt giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, không giống với cái vẻ hung dữ vừa nãy, làm cho người ta thấy thật ngây thơ, nhưng ngây thơ một cách đáng yêu. Đưa mắt nhìn chị gái đứng bên cạnh, tim cô đập mạnh một cái, ánh mắt dịu dàng này từ trước đến nay chưa bao giờ cô thấy xuất hiện trên khuôn mặt của chị mình. Trong lòng Diệp Thanh Oánh chợt dâng lên một cảm giác khó hiểu, bàn tay ngọc ngà của cô vô thức nắm lấy bàn tay của chàng trai. Hơn hai mươi năm sống ở đời này, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ mất như thế. Chị Tử Thanh nói rất đúng, đó là vì cô không yêu, nhưng giờ cô yêu rồi, nên mới lo sợ bị người khác cướp mất! Cô không sợ bất kì đối thủ nào, nhưng duy nhất với chị gái cô, cô lại không chắc chắn chút nào cả. Lý Bân tự nhiên không tin cái lý do này của Lương Thần. Lương Thần càng nói như thế, gã càng coi người bạn Lương Thần này đầy nghĩa khí, đã ra mặt giúp gã, lại còn không cần gã báo đáp, lại còn lo lắng gã vì chuyện này mà cảm thấy áy náy quá mức. Nhìn chị em họ Diệp mỗi người một bên hết lòng chăm sóc cho Lương Thần, Lý Nha Nội không khỏi ngạc nhiên. Vừa nãy báu vật mặc váy tím kia tự xưng là người yêu của Lương Thần, mà bây giờ người con gái mặc áo trắng đẹp trong sáng như hoa bách hợp lại dịu dàng ân cần với Lương Thần như thế, rốt cuộc, ai mới là người yêu của Lương Thần đây? Hay nói cách khác Lương Thần đã đạt đến cảnh giới cao nhất trong truyền thuyết là "Khí phách bá vương truyền tứ phía, hậu cung nhất thể êm ấm"? Trải qua biến cố như vậy, Lương Thần và chị em họ Diệp, Lan Nguyệt, Hàn Toa Toa cũng không thể tiếp tục hứng thú ca hát nữa. Băng bó vết thương qua loa chút, Lương Thần liền chuẩn bị đưa mấy cô gái rời khỏi đây. - Cho dù cậu có nhận hay không, từ nay về sau, cậu sẽ là huynh đệ của tôi! Ở cái cổng màu vàng, Lý Nha Nội kéo tay Lương Thần, nói những lời nghe buồn nôn nhưng xuất phát tự đáy lòng: - Cái đó tôi về sẽ xóa hết, sau mà còn xuất hiện một đoạn phim nào, cả nhà Lý Bân tôi phải chết hết. - Không cần phải thề độc vậy đâu, tôi tin anh là được rồi! Lương Thần bắt tay đối phương, trong lòng cảm thấy dễ chịu khác thường. Ở hiền gặp lành chẳng sai chút nào, tối nay một nửa là hắn ra tay vì sự căm phẫn, mà lại vô tình lấy được tình bạn chân chính của Lý Nha Nội. Đoạn clip phòng the của hắn và Trương Ngữ Giai là quả bom hẹn giờ trên con đường làm quan của hắn, nhưng bây giờ, tai họa ngầm ấy lại biến mất tiêu. Mắt nhìn theo Lương Thần đưa bốn cô gái lên xe cảnh sát rời khỏi, Lý Nha Nội thở dài thườn thượt, ôm Bạch Lộ đứng bên cạnh vào lòng, nói nhỏ: - Chị Lộ à, chị ly dị đi, em sẽ cưới chị! - Đừng nói mấy lời ngốc nghếch ấy nữa, Bân à, chị lớn hơn em 5 tuổi đấy, còn có con, vướng bận trong lòng em nên gỡ ra thôi, mau tìm một cô gái tốt, nhà em có mỗi mình em, Bí thư Lý và cô cũng chỉ mong em nhanh kết hôn thôi! Bạch Lộ cười dịu dàng nói. - Em không nói đùa đâu! Không thèm để ý đến những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người qua lại, Lý Nha Nội dùng hết sức ôm thân hình nhỏ bé của đối phương vào lòng, nói khẽ bên tai: - Chị đã sớm không phải là vật thay thế của người khác rồi, chị bây giờ là chính chị, Bạch Lộ, em cần chị, cũng cần đứa nhỏ, cầu xin chị hãy lấy em! Từ khóe mắt Bạch Lộ chảy xuống hai hàng nước mắt, chị vội ôm lấy eo của gã, không nói câu gì, chỉ gật đầu liên tục. Xe của Lương Thần và mấy cô gái không chạy về nhà, mà là chạy thẳng đến khách sạn Tây Phong. Thứ nhất là nhà hắn khá chật, hai là tình hình của Lương Thần giờ cũng không thích hợp cho bố mẹ thấy. Nên Lương Thần quyết định thuê ba phòng ở khách sạn Tây Phong, không về nhà nữa. Gọi điện về nhà, Lương Hướng Đôngvà Hàn Yến Hoa rất hiểu, nhân mấy ngày nghỉ lũ trẻ chơi hết cỡ cũng là điều bình thường, đặc biệt là con trai vừa thi hành nhiệm vụ trở về, cũng nên thả lỏng chút. Hơn nữa có Lương Thần ở đấy, hai ông bà cũng không lo lắng mấy đứa con gái sẽ xảy ra chuyện, con trai không những là cảnh sát, mà còn là Đại đội trưởng đội trị an cơ mà! Giám đốc khách sạn Tây Phong Phạm Bảo Vĩ và Lương Thần cũng không phải quen biết lắm, nhưng tên tuổi của Lương Thần cũng như sét đánh bên tai. Là khách sạn ba sao duy nhất ở Tây Phong, bình thường cơ hội tiếp đón các lãnh đạo của Huyện, Thành phố cũng không ít, mà tin tức cũng thạo vô cùng. Đại đội trưởng Đội trị an trẻ nhất trong huyện, dám bắt nhị Vương là Bưu và Cường trong huyện giam vào phòng tối, thậm chí đến cả Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện cũng bị hắn làm cho hạ bệ. Nhân vật thần kỳ mới nổi lên như thế, giám đốc khách sạn Phạm Bảo Vĩ không thể không chú trọng. Vì thế vô tình thấy Lương Thần đưa theo mấy cô gái như hoa như ngọc vào đại sảnh tầng một, y lập tức vồn vã tới tiếp đón, một câu một chữ sếp Lương, vẻ nhiệt tình lắm. Biết Lương Thần thuê ba phòng, giám đốc Phạm liền đích thân lấy ba thẻ phòng đưa cho hắn, và ngăn không cho hắn trả tiền. Cười nói: - Không vội, đợi đến lúc sếp Lương đi thanh toán cũng chưa muộn. Lương Thần cũng chẳng kiên trì, cười với đối phương một cái, sau đó đưa mấy cô gái vào thang máy. Nhìn bóng lưng Lương Thần đợi người, Phạm Bảo Vĩ hơi cảm thấy kì quặc, lắc lắc đầu, rõ ràng mặt sếp Lương này bị thương, lẽ nào là có hiềm khích với ai? Thật là kỳ lạ, cũng không biết tên khốn nào to gan thế, dám động đến đầu của sếp Lương. Cầm lấy thẻ phòng, lên tầng năm, thật trùng hợp, phòng này là phòng lần trước Lý Hinh Đình và Đinh Lan khi đến Tây Phong đã chọn. Tầng năm cơ bản đều là phòng đôi tiêu chuẩn, phòng của Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đều ở cạnh phòng của Lương Thần. Xem thời gian, đã hơn mười giờ, sau khi bốn cô gái ai về phòng nấy, Lương Thần quay về phòng của mình, cởi quần áo, vào phòng tắm tắm một cách cẩn thận, vết thương trên trán vẫn nặng lắm, e là vài ngày cũng không thể lành. Vừa nghĩ là phải nghĩ ra một lí do thích hợp để lừa bố mẹ, Lương Thần liền thấy thật đau đầu. Lương Thần vừa quấn khăn ngang eo, bước vào phòng ngủ, thì đã nghe tiếng chuông cửa. Ra mở cửa, thấy cô bé Lan Nguyệt như một tên trộm, ngó ngang ngó dọc, vừa thấy mở cửa vội chui biến vào trong. - Tiểu Nguyệt, em làm gì vậy? Lương Thần ngạc nhiên hỏi. - À, anh Tiểu Thần, sao anh không mặc quần áo vậy? Lan Nguyệt giờ mới thấy Lương Thần chỉ quấn khăn dưới eo, không khỏi thấy xấu hổ, vội đưa tay che mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. - Vừa tắm xong, mà cũng không biết là em sang! Lương Thần lại chẳng thấy gì, vì hắn ta là đàn ông, không sợ bị nhìn thấy hết, hơn nữa đàn ông cởi trần cũng bình thường mà. - Trán anh bị thương, không được để dính nước! Lan Nguyệt bỏ tay ra, khuôn mặt ngây thơ giống như quả táo đỏ, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng. Bỏ qua vẻ xấu hổ, cô tiến lên phía trước, đưa bàn tay nhỏ nhắn xoa nhẹ trán của chàng trai, dịu dàng nói: - Anh Tiểu Thần, vẫn còn đau lắm phải khồng? Để em thổi cho anh một tí thôi là hết đau ngay! Nói rồi, cô bé kiễng chân lên, khuôn mặt xinh xắn ngẩng lên, chăm chú thổi từng hơi thở thơm tho lên trán của chàng trai. - Có mỗi Tiểu Nguyệt tốt với anh thôi! Lương Thần thấy cảm động, mỉm cười đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô bé. Lan Nguyệt tiện thể ôm lấy eo chàng trai, áp khuôn mặt ấm áp vào ngực hắn. Khoảnh khắc tiếp xúc da thịt, làm cho cơ thể hắn và cô bé cùng run lên. Theo bản năng Lương Thần muốn đẩy Lan Nguyệt ra, nhưng tay mới chỉ đưa đến nửa chừng đã lại hạ xuống. Cô bé tỏ ra gần gũi với hắn, lẽ ra hắn nên biểu hiện là đồng ý chứ không phải là từ chối, đẩy người đẹp nhào vào lòng hắn ra không phải là tính cách của hắn. Không đẩy ra, ôm một tí thì có sao đâu nhỉ. - Anh Tiểu Thần, chúc anh ngủ ngon nhé! Có thể là chỉ một phút, có thế là vài phút, Lan Nguyệt đỏ mặt rời khỏi lòng của hắn, dịu dàng nói lời chúc ngủ ngon, sau đó quay đầu chạy ra cửa. Á! Lan Nguyệt vừa chạy ra khỏi phòng suýt nữa đâm sầm vào một người, ngẩng mặt lên nhìn thấy khuôn mặt đầy nghi ngờ của Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt đột nhiên thấy sợ, lắp bắp nói: - Chị Tử Thanh... - Tiểu Nguyệt Nguyệt, lúng túng thế, có phải là vừa làm chuyện xấu gì không? Nụ cười mê hoặc của Diệp Tử Thanh chứa đầy sức hấp dẫn mãnh liệt có thể giết chết người ta, đưa tay ra ôm lấy Lan Nguyệt đang muốn chạy trốn, cố ý nói lời tức giận bên tai trắng bóng như ngọc của cô bé. - Không, không có đâu ạ! Toàn thân Lan Nguyệt run rẩy. Cô vốn tinh quái, điêu toa, nhưng duy nhất đối với chị Tử Thanh người mới quen chưa đến một ngày lại thấy kính sợ lạ thường, giống như Tôn Hành Giả gặp phải Phật Như Lai, có một cảm giác bị kẻ địch giam chặt. - Nói dối không phải là đứa trẻ ngoan đâu nhé! Tiểu Nguyệt Nguyệt, em thật là đáng yêu, chị yêu em lắm! Diệp Tử Thanh cười ha ha, hôn một cái lên khuôn mặt mịn màng của cô bé, sau đó thả cô bé đang xấu hổ hết cỡ ra. Lan Nguyệt hoảng hốt chạy về phòng của mình, may là Hàn Toa Toa còn đang tắm, nếu không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô sẽ hỏi không ngớt. Trấn an lại nhịp đập của tim, đưa tay sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, Lan Nguyệt nhớ lại cái ôm ấm áp và lồng ngực lực lưỡng kia. - Sao em sang đây vậy? Lương Thần mở cửa, thấy yêu tinh tím với vẻ mặt đầy sai oán, nhíu mày nói. - Nguyệt Nguyệt có thể đến, em thì không thể à? Diệp Tử Thanh nhìn lướt qua ngực của hắn, mặt hơi ửng hồng, nhưng vẫn bước vào. Lương Thần không nói gì, quay lưng lại với đối phương. - Anh có thể nói cho e biết, lúc ấy sao lại kích động ra tay vậy? Diệp Tử Thanh nhìn cơ bắp săn chắc sau lưng hắn, dùng giọng điệu bình tĩnh nói. Lương Thần bỗng quay người lại, khi Diệp Tử Thanh chưa kịp phản ứng, đưa tay lên vuốt mặt cô. - Anh làm gì vậy? Trong mắt Diệp Tử Thanh hiện ra vẻ e thẹn, cô đã có cảm tình với chàng trai này, nhưng hành động này của đối phương rõ ràng là rất đáng nghi đang khiếm nhã với cô. Điều này cô không thể chịu được. - Không làm gì hết! Lương Thần trả lời như không có việc gì hết. - Anh vuốt mặt em! Diệp Tử Thanh nheo mắt lại, lạnh lùng nói. - Ai thấy? Ai chứng minh nào? Lương Thần cười lạnh nói: - Giống như việc anh nói thằng khốn kia cố ý giẫm chân anh một cái, miệng nói không có bằng chứng, ai tin được chứ? Em không phải muốn hỏi anh vì sao lại ra tay à? Đây chính là đáp án!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]