Chương trước
Chương sau
Ngày 8 tháng 11, mùa thu ở Kiến Nghiệp đã mang theo hơi lạnh, Trương Khác đứng trước cửa sổ, nhìn lá cây ngô đồng rụng bay theo gió, Tịch Nhược Lâm vừa gọi điện thoại cho y, nói muốn dẫn người tới gặp, là em họ của Vương Hải Túc học nghiên cứu sinh ở đại học công nghiệp Kiến Nghiệp, trong điện thoại Tịch Nhược Lâm nói, thời gian cô qua lại với Vương Hải Túc cũng không biết hắn có cô em họ này ở Kiến Nghiệp.

Đó là một cô gái không có gì đáng chú ý, da ngăm đen, chị em con bác với Vương Hải Túc, quan hệ cũng không phải thân thiết lắm.

Cô gái cùng Tịch Nhược Lâm đi vào, tay ôm một cái cặp da mà vàng, nói với Trương Khác: - Khi anh họ tôi rời khỏi Kiến Nghiệp gửi cái cặp này ở chỗ tôi, sau khi tôi biết tin anh ấy mất tích mới mở cặp ra, không biết có nên giao nó cho cảnh sát không, trong cặp có phương thức liên hệ với anh ấy, cùng một tờ giấy bảo tôi tìm chị Tịch... Bác tôi mất sớm, trừ nhà tôi, anh tôi không còn người thân nào nữa. Cô gái nói rồi nhìn Tịch Nhược Lâm.

Trương Khác nhận lấy cái cặp, lấy tập hồ sơ dầy ra xem qua, nói với Tịch Nhược Lâm: - Vương Hải Túc còn ôm ảo tưởng về bọn chúng, có lẽ anh ta không muốn tự mình phá vỡ giấc mộng đẹp này, ít nhất anh ta muốn hưởng thụ hư vinh và thể diện của giấc mộng đó đem lại... Thầm nghĩ Vương Hải Túc sưu tầm những tài liệu này đại khái là vì mặc cả với đám Nghiêm Văn Giới và Lâm Tuyết, lại nói với em họ Vương Hải Túc: - Có lẽ anh họ cô chưa xảy ra chuyện gì đâu, có điều cần cơ cấu chính quyền tham gia vào, tài liệu giao cho tôi cũng vô ích, tôi dẫn cô đi gặp một người, có lẽ có tác dụng. Bảo Phó Tuấn: - Liên hệ với văn phòng chính phủ tỉnh, nói tôi có chuyện khẩn cấp muốn báo cáo với Giang Mẫn Chi.

Giang Mẫn Chi vừa tham dự một cuộc họp ở Bắc Kinh về, còn chưa tới chính phủ tỉnh, bảo y tới thẳng Tân Mai Uyển gặp mặt.

Từ khi Từ Học Bình rời Kiến Nghiệp, Trương Khác chưa tới Tân Mai Uyển lần nào, chỗ ở hiện giờ của Giang Mẫn Chi là tòa tiểu lâu trước kia Từ Học Bình ở.

Trương Khác bảo đám Phó Tuấn ngồi đợi trong xe, y và em họ Vương Hải Túc đi vào, Tiết Minh Lâu đón bọn họ ở cửa, sân và nhà không có gì thay đổi, vẫn quen thuộc như xưa, phòng khách có mấy người Giang Mẫn Chi, Giang Mi cùng một mỹ phụ trung niên rất giống Giang Mi, chắc là mẹ cô ta, nói với Giang Mẫn Chi đứng dậy từ ghế sô pha: - Tỉnh trưởng Giang, tôi có vài chuyện muốn báo cáo, có thể tìm chỗ nói chuyện không? Y hoàn toàn không có ý lập mối quan hệ tư nhân với Giang gia, theo Giang Mẫn Chi vào thư phòng trong ánh mắt tức tối do bị y ngó lơ của Giang Mi, giới thiệu em họ Vương Hải Túc cho ông ta: -... Trước khi giám đốc Vương mất tích có giao tài liệu cho Vương tiểu thư bảo quản, cô ấy thông qua lời nhắn trong cặp liên hệ với một nhân viên Cẩm Hồ tìm tới chỗ tôi, tôi thấy tài liệu này nên giao cho tỉnh tốt hơn...

Giang Mẫn Chi nhận lấy cặp, mở tài liệu ra xem, bảo với Tiết Minh Lâu mang trà nước vào: - Cậu thông báo cho phó tỉnh trưởng Lưu qua đây..

Vấn đề của Hải Túc dính líu rất sâu rộng, tỉnh do Lưu Văn Đào dẫn đầu được sự hiệp trợ của ủy ban thương mại, cục chứng giám và sở công an, tuy biến Hải Túc có vấn đề lớn, nhưng do thiếu chứng cứ thuyết phục, nên không lập tổ điều tra chính thức, điều tra vì thế không có tiến triển thực chất gì.

Lưu Văn Đào mau chóng lái xe tới, hắn không ngờ Trương Khác cũng có mặt, nhất thời không che dấu được ngạc nhiên trên nét mặt, hắn nhận tài liệu trong tay Giang Mẫn Chi, xem qua một lúc nói: - Đây toàn là tài liệu sao chép, thiếu bản gốc, từ góc độ chứng cứ mà nói không có sức nặng... Có thể lập án hay không, có lẽ nên mời các đồng chí của sở công an giúp xác nhận.

Sở trưởng sở công an do bí thư chính pháp ủy Kim Quốc Hải kiêm nhiệm, quan hệ giữa Kim Quốc Hải và Cẩm Hồ là gì không phải là bí mật ở tỉnh nữa, Lưu Văn Đào lúc này vẫn không muốn đắc tội với Nghiêm gia, muốn đẩy Kim Quốc Hải ra, ít nhất có thể đem một phần lửa giận của Nghiêm gia trút lên đầu Cẩm Hồ.

Khóe miệng Trương Khác hơi nhếch lên, hỏi: - Tỉnh trưởng Giang thấy sao?

Giang Mẫn Chi tức giận Lưu Văn Đào tới lúc này còn muốn rút lui, nếu Trương Khác muốn để sở công an tỉnh chủ đạo, tài liệu này đã chẳng xuất hiện trước mặt bọn họ, nếu ông ta rút lui, sau này còn mặt mũi nào chỉ tay múa chân với Cẩm Hồ?

- Việc thanh tra các vấn đề của Hải Túc vẫn lấy tỉnh làm chủ, cơ cấu điều tra chỉ hiệp trợ, ít nhất phải có c hứng cứ xác thực hơn mới tiện giao cho phía công an. Giang Mẫn Chi trầm giọng nói: - Nếu như tài liệu này nói chữ ký trên báo cáo tài vụ mới nhất của Hải Túc là giả, cục chứng giám tỉnh có quyền yêu cầu Hải Túc đưa ra báo cáo gốc rồi, chúng ta bắt tay từ đó... Còn vụ án Vương Hải Túc mất tích sở công an tỉnh đốc thúc cục công an Kiến Nghiệp tăng cườn điều tra.

Giang Mẫn Chi đã nói thế rồi, Lưu Văn Đào chỉ đành im lặng, nếu tải liệu này phản ánh là thật, Nghiêm gia không có cơ hội xoay chuyển ở vụ Hải Túc nữa.

Trương Khác đứng dậy: - Vậy tôi cáo từ.

Trương Khác dẫn em họ Vương Hải Túc rời đi, ra đến phòng khách, vợ con Giang Mẫn Chi theo mấy người khách ra sân nói chuyện, Trương Khác chỉ gật đầu, không hề có ý hàn huyên, rồi đi ra cổng.

- Kênh kiệu quá nhỉ. Phụ nữ trung niên nhìn bóng lưng Trương Khác, mặt tỏ vẻ kinh bỉ nói với nam trung niên bên cạnh: - Anh cả, em thấy anh tới Kiến Nghiệp chưa chắc dễ sống đâu.

Tiết Minh Lâu tiễn Trương Khác ra cổng, đợi xe đi xa mới quay lại, phụ nữ trung niên kia hỏi thẳng: - Tiểu Tiết, Trương Khác tới tìm Mẫn Chi làm gì?

- Vì vụ án của Hải Túc. Không được Giang Mẫn Chi chỉ thị, Tiết Minh Lâu chỉ nói thế, nhưng Đổng Tương Nguyệt vợ Tào Tri, mẹ Tào Hổ hỏi tới chuyện này, hắn không thể không trả lời:

- Đấy, Mẫn Chi gọi cả Lưu Văn Đào tới, em đoán ngay ra là vì chuyện này mà. Đổng Tương Nguyệt nhướng mày lên, giọng the thé: - Cái bài viết của Côn Đằng Online ý đồ quá lộ liễu rồi, hôm sau nhiều tờ báo đăng tải, rồi Tiêu Thụy Dân cứng rắn chống đối Cát Kiến Đức, giờ lại thêm cao tầng Hải túc mất tích, cổ phiếu Hải Túc giờ thành cấm khu của cơ cấu đầu tư rồi.

Tào Tri thì thoải mái nói: - Vấn đề của Hải Túc nếu tra tiếp, Tiêu Minh Kiến sẽ không ở lại Kiến Nghiệp được nữa, coi như nhổ một cái đinh cho Giản Niên.

- Em thấy chưa chắc. Đổng Tương Nguyệt phản bác, chẳng thèm để ý nói thế là không nể mặt chồng trước mặt bao người: - Anh nhìn dáng vẻ lúc nó rời đi mà xem, em không tin nó không nhận ra anh cả.

Tiết Minh Lâu nhìn Đổng Giản Niên, mặc dù Trương Khác chưa từng gặp mặt ông ta, nhưng tin tức Đổng Giản Niên thay thế La Quân đã truyền khắp Kiến Nghiệp, Tiết Minh Lâu không tin Trương Khác không sưu tập tài liệu của Đổng Giản Niên, cho dù không gặp cũng phải xem qua ảnh. Trương Khác đến rồi đi chẳng hề đứng lại hàn huyền một câu, chẳng trách Đổng Nguyệt Hoa tức tối như thế, anh em bà ta quen được xung quanh xun xoe nịnh bợ rồi, đã bao giờ bị người ta lạnh nhạt thế đâu.

- Có tới Kiến Nghiệp được không còn chưa chắc mà. Đổng Giản Niên cố làm ra vẻ phóng khoáng, cứ như không để bụng chuyện Trương Khác coi ai ra gì.

Tiêu Minh Lâu cười thầm, từ lúc tới đây hắn không ngừng thu thập tư liệu về Cẩm Hồ theo lệnh Giang Mẫn Chi, biết năm 97, Lý Viễn Hồ lên thay Từ Học Bình làm tỉnh trưởng, khi ấy Cẩm Hồ còn kém xa bây giờ mà Trương Khác đã dám xung đột với Lý Viễn Hồ, nói gì tới bây giờ. Đổng Giản Niên nếu tới Kiến Nghiệp mà giữ cái tâm thái này không chừng thua thiệt lớn.

Đây là bệnh chung rồi, các quan lớn TW thường không coi người địa phương ra gì, chẳng nói ai, chính hắn lúc mới tới chẳng phải dám nhận rượu do Trương Khác rót đấy sao, nghĩ lại thật là... +++

Mai cũng vẫn chưa kết thúc

Không thể kết thúc vì đám dốt làm lịch
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.