Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy viện trưởng cùng cục trưởng cục vệ sinh đi vào, người trong phòng đứng cả dậy, Lý Hồng Minh vẫn ung dung ngồi yên, còn Trương Khác chỉ bỏ chân đang vắt chữ ngũ xuống, gật đầu với Trương Đại Vĩ: - Cục trưởng Trương tới đó hả? Không thèm để ý tới trung niên béo đằng sau ông ta.

Quần Short Ngắn nhìn thấy trung niên béo đó thì vui mừng cùng Sơ Mi Hoa đi tới: - Sao ba lại tới đây? Lý Hồng Minh liếc nhìn trung niên béo đó, hỏi Mã Quân: - Ai thế?

- Vị này là Trần Khuê, phó chủ nhiệm phòng văn minh đô thị khu nam... Mã Quân căn bản không biết có chuyện gì, Trương Đại Vĩ kéo Trần Khuê tới nói bệnh viện có chuyện tranh chấp bảo ông ta tới tham dự điều tra, nhận điện thoại xong ông ta thẳng tới phòng hội nghị, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Mời đầu Mã Quân nhìn thấy cô gái kia thân thiết chạy tới gọi Trần Khuê, còn tưởng Trần Khuê tìm Trương Đại Vĩ tới để thiên vị bên đó, nhưng nhìn khắp phòng, thấy không khí khác thường, liền không nhiều lời nữa.

Trần Khuê nhìn con gái, con rể, ông ta nhận được điện thoại của bí thư khu ủy sau đó là Trương Đại Vĩ tới đón, cũng chẳng hiểu chuyện gì, nên không tùy tiện lên tiếng.

- Ba à, sao ba lại tới đây? Quần Short Ngắn làm nũng, quay lại trừng mắt nhìn Sơ Mi Hoa: - Có phải anh lén gọi điện cho ba không, dù ba không tới, anh còn sợ bọn chúng dám quịt à?

Trần Thái Trung lúc này không chỉ trán có mồ hôi, mà sống lưng cũng ướt đẫm rồi, hận không thể xông tới bịt mồm Quần Short Ngắn lại, đúng là ngu hết chỗ nói.

- Mời mọi người tới là hi vọng mọi người điều tra công bằng, ở đây có tài liệu, mời mọi người xem trước. Trương Khác chỉ phụ trách nói, Phó Tuấn đưa tài liệu cho đám Mã Quân xem.

Bọn họ là người thông minh, nhìn thấy số tiền trên giấy hòa giải là biết vấn đề ở đâu rồi.

- Ba, chính con nhãi thối tha kia xô vào mẹ Hà Dũng ở đại sảnh, còn dứt khoát không thừa nhận. Quần Short Ngắn đanh đá chỉ Hà Huyền rồi chỉ Trương Khác: - Còn cái thằng này, lấy đồ ném con sau đó kéo con nhãi chạy, bị con và Hà Dũng dẫn người tới chặn đường, nó đã thừa nhận xô vào...

- Bốp! Quần Short Ngắn đang nói tới đắc ý không ngờ bị chính cha cô ta dùng toàn lực tát cho một cái đanh gọn, lùi liền mấy bước va phải bàn hội nghị mới đứng lại, ngã ra đất, choáng váng ngồi ngây ra: - Ba, vì sao ba đánh con?

- Thèm tiền phát điên rồi à? Trần Khuê hận không thể đá cho con gái hai cái, đi tới nắm cánh tay cô ta kéo tới trước mặt Trương Khác, quát: - Còn không mau nhận sai xin lỗi người ta đi.

Cái tát đó quá mạnh, quá bất ngờ, làm quá nửa số người trong phòng hội nghị ngây ra, không chỉ làm Trần Trung Thạch, Hà Dũng, tên trưởng phòng bảo vệ run như cầy sấy, mà ngay cả Mã Quân và Trương Đại Vĩ cũng giật nảy mình.

Trương Khác không nhìn Quần Short Ngắn nằm bò trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Trần Khuê mấy giây, không nể nang gì nói: - Chủ nhiệm Trần, mời ông tới đây tham dự điều tra chân tướng, không phải để ông ra uy giáo huấn con gái.

Mã Quân nghe vậy mới hiểu Trần Khuê đang chơi trò khổ nhục kế, nhưng thanh niên này tim như sắt đá không may may động lòng chút nào, thầm nghĩ chắc là một thái tử nào đó trong Đh Đông Hải rồi.

Trương Đại Vĩ cau mày nói với Trần Khuê: - Chân tướng còn chưa làm rõ, ông nên đứng sang một bên đi. Quan cao một cấp đè chết người, tuy Trần Khuê không phải quan viên thuộc cục vệ sinh, nhưng Trương Đại Vĩ nói chuyện không hề khách khí, lại bảo Mã Quân: - Viện trưởng Mã quen thuộc nơi này, tôi không chỉ huy nữa.

Mã Quân nhìn hai chuyên gia khoa xương cốt đang ngồi đó sợ hết hồn: - Bà Từ do hai người hội chẩn, hai người thấy bà ấy có thể tới đây tiếp nhận điều tra không? Rút báo cáo cùng phim CT ra xem, nhíu mày lại bảo y tá ngoài cửa: - Đợi đã, cô thông báo cả chủ nhiệm Hồ, chủ nhiệm Từ của khoa xương tới đây cùng hội chẩn cho bà Ta. Rồi đưa phim CT cho y tá.

Trương Khác đứng dậy, lấy tài liệu trong tay Mã Quân, đặt trên bàn, lật xem qua rồi lạnh lùng nhìn Hà Dũng và tên trưởng phòng bảo vệ cùng mấy nhân chứng: - Tôi không phải người muốn nhiều chuyện, các người trong thời gian ngắn như thế làm ra chừng này tài liệu chỉ vì muốn lấy tiền của tôi, thật ghê sợ. Ném hiệp nghị hòa giải sang một bên, lật xem tài liệu, ngẩng đầu nhìn một y tá người nhỏ nhắn đứng dựa vào tường: - Y tá Liễu Lan phải không? Chỉ Hà Huyền: - Cô nói khi đó cô đứng ở quầy nhìn thấy cô ấy vao phải bà lão? Tôi muốn hỏi khi đó có ba y tá ở quầy, vì sao hai người kia không nhìn thấy? Ngoài ra chỗ bà Từ ngã cách chỗ cô đứng rất xa, cô tận mắt nhìn thấy à?

- Tôi... Tôi.. Y tá mặt trắng bệch, ấp a ấp úng nói: - Khi đó tôi thấy hai người đứng cùng bà Tư, về sau lại cùng cô ấy... Sợ hãi nhìn Quần Short Ngắn: - Cãi nhau với cô ấy, nên nghĩ là hai người va vào bà Từ.

- Vậy cô nói trong tài liệu là cô chính mắt nhìn thấy, con mắt nào của cô thấy. Giọng Trương Khác rét run làm người ta nghe như dao cạo thịt.

- Tôi... Trưởng phòng Lưu ... Y tá cúi đầu xuống không dám nhìn ánh mắt đáng sợ của Trương Khác, lí nhí phân bua cho bản thân: - Trưởng phòng Lưu bảo tôi viết thế.

- Hai y tá khác thì sao, trưởng phỏng Lưu có bảo bọn họ viết thế không? Trương Khác chỉ muốn ném thẳng tài liệu vào mặt cô ta, mắt âm trầm nhìn trưởng phòng bảo vệ, nhưng không hỏi hắn, mà nói với hai nhân viên phòng giám sát: - Vì sao tất cả camera bệnh viện hoạt động bình thường, chỉ có cái camera quay được sự việc lại tu sửa thường lệ? Còn nữa, vì sao lại tu sửa đúng lúc sự việc xảy ra?

Hai nhân viên kia không biết trả lời ra sao, chỉ nói: - Trưởng phòng Lưu bảo thế.

- Lại là trưởng phòng Lưu. Trương Khác cao giọng lên: - Trưởng phòng Lưu bảo sao?

- Trưởng phòng Lưu tới lấy băng ghi hình xóa đi, bảo chúng tôi nói là tu sửa thường lệ.

Trương Khác cười nhạt quay sang hỏi: - Hai vị chuyên gia khoa xương, chắc là trưởng phòng bảo vệ không chỉ huy được hai vị, như vậy hai vị chẩn đoán bằng lương tâm rồi.

Hai chuyên gia khoa xương đều là người trung niên, mặt tái me tái mét, ánh mắt của Trương Khác không phải đáng sợ nhất mà ánh mắt của Mã Quân và Trương Đại Vĩ phía sau mới làm họ đứng không vững, không nói được lời nào.

- Trưởng phòng Lưu. Trương Khác nhịp tay lên bàn: - Vị giám đốc Hà của Cty thiết bị y học Thiên Phong này không biết có năng lực gì mà khiến trưởng phòng Lưu làm những việc này?

- Tôi... Trưởng phòng Lưu nhìn sang Trần Thái Trung rồi ngậm miệng không nói gì thêm.

- Phó viện trưởng Trần có nên giải thích một chút không? Trương Đại Vĩ hừ một tiếng xen vào.

Trần Thái Trung nào dám lên tiếng nói năng gì?

Cửa phòng mở ra, hai bác sĩ trung niên mặc blu đi vào, một người cầm phim CT, bọn họ nhìn quanh phòng, đi thẳng tới trước mặt Mã Quân báo cáo: - Chúng tôi đã so với phim chụp của bà Từ trước khi phẫu thuật, lần bị ngã này ảnh hưởng tới bà ấy cực ít, có thể nói không cần lo lắng, có thể điều trị theo phương án cũ là được.

Mã Quân đặt phim CT lên ban, lúc này hai y tá dìu bà Từ vào, Trương Đại Vĩ đứng dậy nói với bà ta: - Tôi là Trương Đại Vĩ, cục trưởng cục vệ sinh, được thành phố ủy thác tới điều tra chuyện bà bị xô ngã ở bệnh viện. Đã chứng thực được lời khai ba bị cô gái kia xô ngã là nói dối, cục vệ sinh sẽ nghiêm túc xử lý việc này, thậm chí sẽ giao cho cơ quan công an xử lý, chuyện này bà rõ nhất, ai xô vào bà, bà nói đi, chúng tôi muốn nghe bà nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.