Chương trước
Chương sau
Phía nam văn phòng trang trí xa hoa là một chiếc bàn gỗ lim lớn, một trung niên béo mặc áo blu ngồi đằng sau nhìn đám Trương Khá hỏi: - Có chuyện gì thế?

- Viện trưởng Trần, bọn chúng chính là hai đứa sinh viên Đh Đông Hải va vào bà Từ, tôi đang định mời bọn chúng tới phòng hội nghị hòa giải. Họ Lưu cười nịnh bợ nói: - Bọn chúng muốn mời viện trưởng Trần chủ trì.

- Chuyện này tôi cũng đã tìm hiểu sơ bộ rồi. Phó viện trưởng Trần tháo kính xuống cầm ở tay: - Sự thật cơ bản đã rõ, bàn chuyện bồi thường là chuyện của hai bên, tôi không tiện giúp bên nào, hơn nữa tôi còn có việc phải làm.

Sơ Mi Hoa thấy bản mặt "không biết chữ chết viết thế nào" của Trương Khác, đắc ý vô cùng: - Mời viện trưởng Trần bỏ thời gian ra tham gia.

- Thôi được. Phó viện trưởng Trần thái độ ôn hòa: - Tôi tới cũng chỉ tùy tiện nói thôi, nghe thì nghe không nghe thì thôi. Cười híp mắt nhìn Hà Huyền: - Nghe nói cô xô phải người ta, người phạm sai lầm luôn trốn tránh theo bản năng, không sao, quan trọng có dũng khí thừa nhận... Mắt không kìm được liếc hết nhìn mặt lại đảo qua ngực Hà Huyến mấy cái, còn định đưa tay ra thân mật vỗ vai cô.

Mặc dù giọng ông ta rất ôn hòa, lời nói cũng dễ nghe, nhưng cái điệu bộ háo sắc đó làm Hà Huyền sởn gai ốc, nấp sau lưng Trương Khác, không cho ông ta chạm vào người mình.

Trừ hai bên tranh chấp, phó viện trưởng Trần, còn có hai chuyên gia khoa xương chẩn đoán cho bà Trần, nhân viên phòng giám sát và y tá quầy đều có mặt.

Phó viện Trưởng Trần đủng đỉnh ngồi xuống bàn đọc tài liệu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: - Cơ bản đã rõ rồi, cậu còn muốn nói gì, hay là có ý kiến về hiệp nghị bồi thương? Phương án chữa trì và phục hồi do hai chuyên gia khoa xương có tiếng nhất bệnh viện chúng tôi đưa ra, chi phí bồi thường và bồi dưỡng là tiêu chuẩn của bệnh viện, còn tiền bồi thường tinh thần tôi không tiện bình luận, các cậu bàn với nhau đi..

Họ Lưu đưa bút cho Trương Khác, bảo y ký lên giấy hòa giải, Trương Khác không nhận, nhạt nhẽo nói: - Tôi có bút của mình.

Phó Tuấn đưa bút cho Trương Khác, nhưng y cầm trong tay xoay xoay, lề mề không chịu ký.

"Cộc cộc cộc.." Có người gõ cửa bên ngoài, tiếp đó có y tá thò đầu vào nói: - Giáo viên ĐH Đông Hải tới.

- Có giáo viên tới càng tốt, một số thứ phải đề giáo viên xem mới được. Phó viện trưởng Trần gật đầu, thấy một ông già quen quen tóc hoa râm mặc áo sơ mi, tinh thần quắc thước và một cô gái xinh đẹp đi vào.

Trương Khác không ngờ kinh động tới ông ta, vội đứng dậy: - Sao lại để thầy đích thân tới vậy.

- Tiểu Thôi không ở Kiến Nghiệp, thế nên phòng công đoàn gọi thẳng cho tôi, vừa vặn buổi chiều tôi cũng rảnh. Ông già giọng vang vang, nói chuyện với Trương Khác, nhưng tất cả đều nghe thấy, quét mắt qua phòng hội nghị, nhìn tên phó viện trưởng Trần, không nói tiếng nào nữa.

Phó viện trưởng Trần thấy ông già này khí độ bất phàm, đứng dậy khách khí hỏi: - Các vị là giáo viên ĐH Đông Hải….

- Tôi là Lý Hồng Minh. Ông già như chỉ đợi câu hỏi này, giới thiệu cô gái xinh đẹp đằng sau: - Đó là cô giáo Thôi chủ nhiệm khóa của cậu sinh viên gây sự, bệnh viện các vị thông báo chúng tôi tới giải quyết vấn đề sinh viên gây sự, còn cậu là ai?

Phó viện trưởng Trần người cứng đờ tại chỗ, miệng mấy mấy, đột nhiên cảm thấy nói chuyện thật khó khăn, nuốt hai ngụm nước bọt mới gian nan gọi: - Hiệu trưởng Lý.. Giọng lạc cả đi.

Lý Hồng Mình lừ mắt: - Cậu là sinh viên ĐH Đông Hải sao? Đông Hải không có y khoa! Rồi kéo ghế bảo Thôi Úc Mạn: - Cô giáo Tiểu Thôi cũng ngồi đi.

- Tôi là Trần Thái Trung, là học sinh của giáo sư Hà Thúy Phương vợ ngài ạ, là phó viện trưởng ở đây. Trần Thái Trung lau mồ hôi trán, ông ta có ngu cũng biết Lý Hồng Minh không đích thân ra mặt vì một sinh viên bình thường.

- Thế à? Bà Hà nói với tôi chỉ có Mã Quân là học sinh của bà ấy, tôi định tìm Mã Quân tìm hiểu tình hình, nếu như cậu cũng là học sinh của bà ấy, vậy có chuyện gì, nói cho tôi và cô giáo Tiểu Thôi nghe một chút. Tôi nhận được báo cáo, sinh viên trường tôi đi đường không may xô phải một bà già, làm bà ấy gãy xương, sau đó sợ trách nhiệm bỏ chạy, chắc bị bệnh viên các vị bắt rồi à? Lý Hồng Minh giọng vang vang hỏi:

- Chắc là có hiểu lầm ạ, phía dưới vừa đưa ra kết luận sơ bộ, tôi đang xác minh, hiệu trưởng Lý tới thì tốt quá, có thể làm rõ sự việc, trừ bỏ hiểu lầm. Trần Thái Trung vẫn lau mồ hôi, Lý Hồng Minh không phải là hiểu trưởng một trường đại học bình thường, cả hai vợ chồng ông ta là học giả, chuyên gia có tiếng trong nghề, học sinh làm cấp bộ không phải là ít, như ngay trong bệnh viện này, viện trưởng Mã Quân là học sinh của vợ ông ta.

Hà Huyền không nghe thấy lúc nãy ở hành lang đám Phó Tuấn thương lượng cái gì, khẽ giật tay áo Trương Khác, hé cánh môi hồng nhuận, làm một vẻ mặt khoa trương, cô ngàn vạn không ngờ Trương Khác mời được hiệu trưởng Đh Đông Hải ra mặt.

Trương Khác háy mắt với cô, mặc dù ở trong trường chỉ có vài người biết thân phận của y, nhưng các giáo viên đâu ngốc, hai năm qua y gây ra bao nhiêu chuyện tày đình như thế mà vẫn bình an vô sự, sớm được đưa vào danh sách đặc thù rồi, e còn đứng đầu danh sách đó. Sinh viên trong danh sách đặc thù có chuyện gì, tất nhiên phải thông báo cho học viện trước tiên, vừa vặn Thôi Quốc Hằng không ở Kiến Nghiệp, nên báo cho Lý Hồng Minh là chuyện thường.

Thôi Úc Mạn kéo ghế ngồi ngang với Trương Khác, nói nhỏ: - Sao lần nào cũng là cậu gây chuyện thế? Tôi chỉ mong cậu tốt nghiệp ngay bây giờ cho xong.

Trương Khác cười ngượng ngập, nhìn thấy Trần Thái Trung định chuyển tài liệu trên bàn đi, nhướng mày lên: - Phó viện trưởng Trần, lúc nãy ông đâu nói như thế.

Phó Tuấn liền đi tới, đặt tay đè lên chống tài liệu, đứng ngay đó không cho ông ta chuyển đi.

Áo Sơ Mi thấy Trần Thái Trung trở giọng rồi, hắn cũng biết thời thế, nặn ra nụ cười nói: - Chắc là hiểu lầm thôi, còn chưa điều tra rõ ràng...

- Hiệu trưởng Đh Đông Hải mà to à? Quần Short Ngắn hung dữ kéo Sơ Mi Hoa sang một bên: - Thằng nhãi kia lúc nãy đã thừa nhận xô vào người ta rồi, chẳng lẽ hiệu trưởng tới thì có thể nói đen thành trắng? Nó phải bồi thường, không thiếu một xu.

Nhưng đám nhân chứng, chuyên gia ngồi bên bàn hội nghị bắt đầu dao động rồi, đưa mặt nhìn nhau không biết phải làm sao, có điều lúc này chẳng ai thèm để ý tới họ.

Lý Hồng Minh quay sang nhìn Trương Khác, Trương Khác cười nói: - Không ngờ thầy hiệu trưởng đích thân tới, em cũng mời người khác điều tra chuyện này, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, em không định dựa vào thân phận ức hiếp bọn họ.

Quần Short Ngắn khinh khỉnh xen vào: - Khẩu khí gớm nhỉ,

Trương Khác không thèm nhìn cô ta, tiếp tục nói với Lý Hồng Minh: - Thế nào cũng cần có người điều tra độc lập mới làm người ta phục được, phiền thầy đợi một lúc ạ.

Lý Hồng Minh gật đầu, lúc này ngoài cửa có tiếng bước trân, lại là y tá lúc nãy dẫn Lý Hồng Minh, gõ cửa thò đầu vào nói: - Viện trưởng Mã tới.

Lý Hồng Minh ngồi im hỏi: - Mã Quân đấy hả?

Viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số ba Mã Quân là trung niên hói, ông ta đang đứng ở cửa mời hai trung niên nam nhân mặc sơ mi ngắn tay đi vào, nghe thấy có người gọi tên mình, nhìn vào trong, ngạc nhiên thốt lên: - Thầy, sao thầy tới đây? Mấy ngày nữa là đoan ngọ, em định tới thăm thầy cô. Vội giới thiệu cho hai người bên cạnh Lý Hồng Quân: - Vị này là...

- Tôi biết, tuy tôi không phải là học sinh của giáo sư Hà, nhưng tôi cũng tốt nghiệp Đh Y khoa. Người trung niên đi đầu miệng có nốt ruồi vội đi tới không để Lý Hồng Minh đứng dậy, bắt tay ông giới thiệu: - Tôi là Trương Đại Vĩ của cục vệ sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.