- Ngụy Đông Cường tới cùng là đắc tội với ai vậy, bị điều đến công ty hậu cần cũng không có cương vị tốt, nếu tiếp tục, chẳng phải ngay cả biên chế cũng không có?
Vợ Tần Cương cảm thấy Ngụy Đông Cường rất đáng thương.
- Ai biết hắn đắc tội với ai?
Tần Cương nhún nhún vai, hắn sẽ không quên nhà của hắn được phân có phân nửa là tranh từ trong miệng Ngụy Đông Cường.
Tần Cương nắm tay vợ nói:
- Lòng thông cảm cũng đừng dùng tùy tiện, khi người ta đi vào ngõ cụt, người khác cũng không có nghĩa vụ cứu hắn. Mà cứu hắn rồi, còn phải lo lắng sẽ bị cắn lại một phát.
Đi ra khỏi chung cư giáo viên Thanh Niên, Ngụy Đông Cường phát hận muốn ném cai túi trong tay xuống đất, Lâm Băng vội vàng đỡ lấy.
- Mỗi ngày ăn không ngồi chờ, lúc nào cũng phải khúm núm cầu người khác.
Ngụy Đông Cường phát hận nói:
- Cầu được còn đỡ, bị người ta đuổi ra khỏi nhà, mặt mũi cũng mất hết.
Lâm Băng không nói gì, chỉ cầm cái túi trong tay, muốn kéo cánh tay của Ngụy Đông Cường lại bị hắn tức giận giãy khỏi. Cô chỉ im lặng đi theo sau hắn đi đến KTX trường học. Cho dù đi về KTX, Ngụy Đông Cường vẫn lưu luyến quay đầu lại nhìn một cái, vốn trong tòa nhà này có một chút gì nhỏ nhoi của hắn.
- Lâm Băng hình như rất vô tội...
Đỗ Phi từ trong bóng tối đi ra, nhìn bóng lưng của Ngụy Đông Cường cùng Lâm Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821880/chuong-796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.