1978, hồi ức chưa từng phát sinh qua, người còn vật thì không. Nghĩ vậy, Trương Khác khẽ chép miệng. Y xuống xe ở trước ngõ Học Phủ, bảo Phó Tuấn lái xe đỗ trong viên khu sáng nghiệp.
Ngõ Học Phủ càng ngày càng ra dáng hơn, nhưng chỗ khu chung cư thì không vội được. Trương Khác liền lửng thững đi dạo trên đường bên ngoài ngõ Học Phủ.
Các cửa hàng ở Ngõ Học Phủ vừa mới tiến vào giai đoạn chiêu thương. Mặc dù ngõ Học Phủ chính thức khai trương còn có một khoảng thời gian, nhưng trên con đường lát đá được che mát bởi bốn hàng cây ngô đồng Pháp có rất nhiều học sinh đi lại, các hàng ghế gỗ xung quanh bồn hoa cũng ngồi tốp năm tốp ba. Cảnh tượng phồn vinh vào tương lai có thể tưởng tượng được.
Nhớ tới lời Triệu Dương nói qua, Trương Khác ngồi xuống một cái ghế, gọi điện thoại cho ba y, nói đến việc cuối tuần đi Huệ Sơn:
- Triệu Dương hình như biết chút tin tức, trong tỉnh đang suy nghĩ thăng chức cho ba, con có nên chúc mừng sớm không đây?
- Việc này ba cũng không quan tâm, công việc trong tay đầy ra đây, có thể làm hết cũng tốt lắm rồi. Mà người có ý kiến bên Tân Vu rất nhiều, trong tỉnh còn phải suy nghĩ ý kiến bên Tân Vu, ba cũng không nhiệt tình lắm...So với việc này, ba càng hy vọng con rảnh rỗi đến Tân Vu một chuyến. Con còn nhớ rõ Tân Vu có nhà của mình không?
Kế tiếp là quốc khánh rồi, mặc dù Quốc vụ viện phải đến năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2821513/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.