Chương trước
Chương sau
Úc Bình cũng không trực tiếp nói ra ý nghĩ trong nội tâm mình, nhưng cũng biết cô có tâm tư thoát khỏi Chu Phú Minh. Trần Tịnh chung quy không thể thoáng cái liền nhìn thấu nhân tâm phức tạp, không rõ Úc Bình muốn thoát khỏi sự khống chế của Chu Phú Minh là không chịu nổi thân phận tình nhân, hay là thấy được địa vị của Chu Phú Minh có xu thế ngày càng suy yếu đi?

Chu Phú Minh muốn cùng Tô Dật Quần liên hợp áp chế Đường Học Khiêm, tâm tư này căn bản không thể thực hiện được. Lúc này Tô Dật Quần tại Hải Châu cũng chỉ có thể sống cho thành thật. Chu Phú Minh tự nhiên sẽ bị từ từ biên duyên hóa. Đây đái khái cái gọi là ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo.

Nói chung, Úc Bình vẫn là muốn lợi dụng Chu Phú Minh tạo áp lực cho Tạ gia, ở dưới lá cờ Khoa Vương đăng kí bốn đến năm công ty mới để cùng chiếm hữu tài nguyên nhãn hiệu của Khoa Vương, để tập đoàn Đại Nhã có thể trực tiếp khống chế một đến hai công ty trong đó. Nhưng Úc Bình yêu cầu, cá nhân cô ta được nắm giữ cổ phần ở bên trong -- đây là điều kiện trao đổi.

Quả thật là một nhân vật lợi hại. Trần Tịnh cũng có thể hiểu Tạ gia liên hợp Gia Tín, Tinh Điển từ trong tay tập đoàn Tân Thành Singapore thu mua trái quyền của địa ốc Cẩm Thành. Nếu là sự thực, vậy mục của họ chính là muốn đoạt địa ốc Cẩm Thành từ trong tay Triệu Cẩm Vinh.

Tại thời khắc then chốt này, tác dụng của Chu Phú Minh thì không phải nói -- Úc Bình quả thật có thể phát huy giá trị trao đổi của cá nhân cô ta đến mức tận cùng.

Đoàn người từ xa xa trèo lên đê sông. Trần Tịnh ngưng mắt nhìn nước sông hơi bẩn, rất nhanh đoàn người kia đi đến gần. Trần Tịnh quay đầu nhìn qua, rất nhiều cao tầng của Cẩm Hồ cùng Vãn Tình cũng có trong đó, hình như đang tham quan cảnh sắc xung quanh đây. Trong đó có hai nam nữ không nhận ra -- Đàm Vân Tùng cùng học sinh vợ của hắn. Trần Tịnh không hiểu được họ là đại nhân vật gì, chung quy cảm thấy lúc này Cẩm Hồ khiến người ta có cảm giác không theo kịp.

Trần Tịnh gật đầu chào hỏi với nhóm Tạ Vãn Tình, Tô Tân Đông, Trần Tín Sinh -- Trần Tín Sinh vẫn là tiếp xúc qua khi hắn đảm nhiệm tổng giám đốc khu vực Trung Quốc của TI, nhìn đoàn người đi xuống đê, sau đó đi về hướng cánh cổng vườn thực vật.

Trần Tịnh không khỏi lại nghĩ: Nếu như Trương Khác ở tình huống thế này thì sẽ lựa chọn thế nào?Trước đường cao tốc Thượng Huệ Nghiệp có một trạm dừng cho ô tô đường dài, lữ khách không muốn đi vòng đến nội thành mua vé lên xe, có thể tại lên xe ở trạm dừng này.

Trương Khác ở lại Tử Trúc Viên một đêm, mãi đến chiều ngày 22 mới rời khỏi Huệ Sơn. Ngồi trong xe êm dịu đến nỗi hầu như chưa cảm giác được xe đang chạy, rất thích hợp để suy nghĩ một số vấn đề. Tỷ như nói việc Đào Hành Kiện kiến nghị thành lập trường huấn luyện công nhân kỹ thuật.

Đây là việc nên làm. Nó không chỉ Hương Tuyết Hải phải làm, Cẩm Hồ cũng phải làm. Nói như vậy, còn không bằng để Cẩm Hồ thống nhất đi làm. Nhìn kiến trúc ngoài cửa sổ, cách đường cao tốc rất gần, cảm giác tốc độ xe chậm lại. Từ kính chiếu hậu nhìn Phó Tuấn trong đó một cái, Phó Tuấn đang lải nhải cái gì với bên phải.

Trương Khác nhìn qua, Hà Huyền trong chiếc áo khoác thể thao màu đỏ sậm, khoác ba lô duyên dáng đứng ở sân ga tại trạm dừng. Nhìn hình dạng cô kiển chân đứng đợi, chắc là muốn bắt xe về trường học.

Hai thanh niên cạnh cô giống như người đến làm quen, ánh mắt không ngừng đảo tới đảo lui trên người Hà Huyền. Nhiều người đứng đợi xe ở bên cạnh cũng không dám có cử chỉ quá giới hạn. Ánh mắt Hà Huyền nhìn bên đường, cũng chỉ có thể hờ hững cho qua, tức giận cũng không được.

Trương Khác bảo Phó Tuấn cho xe dừng qua đó. Hạ cửa xe xuống, Trương Khác huýt sáo một tiếng rõ to, tay vịn cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài, ra vẻ lưu manh nói với Hà Huyền:

- Em gái xinh đẹp muốn đi đâu, có cần lên xe anh chở đi không?

Hà Huyền còn nghĩ tự động loại bỏ thêm một tên nhận người đáng ghét ra khỏi tầm mắt, đợi thấy rõ khuôn mặt cợt nhả của Trương Khác, cô ngẩn người, nghĩ thầm không trùng hợp thế chứ, sao người này lại đúng lúc đi qua đây? Hà Huyền mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Trương Khác, quên cả chào hỏi.

- Nhìn cái gì vậy, nha đầu chưa thấy qua ai đẹp trai sao? Nhân sinh của em chắc tẻ nhạt lắm, nếu không hôm nay anh tiện nghi cho cô em vậy?,,

Trương Khác nói liều một câu rồi mở cửa xe, vẫy tay bảo Hà Huyền đi qua.

Nghe thế, Hà Huyền thiếu chút nữa cười đến gãy lưng. Hôm đó sau khi Trương Khác bị Tôn Tịnh Mông chuốc say, sáng sớm hôm sau, đây là câu nói đầu tiên của Trương Khác khi tỉnh lại thấy được Hà Huyền, nó liền chứng nhận danh phận đại thiếu gia ăn chơi của y.

Trương Khác lại phất tay với hai thanh niên tại sân ga muốn làm quen với Hà Huyền, nói:

- Này anh bạn, muốn cua gái đẹp như thế, không có Mercedes Benz thì nhục lắm...

- Đi mau, đi mau, đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa.

Hà Huyền thấy Trương Khác không kiêng nể gì cả biểu diễn diện mạo ăn chơi trác táng của y, vừa bực mình vừa buồn cười, liền đẩy Trương Khác vào ghế trong, cô tiến vào xe lại vội vàng bật cửa sổ xe lên:

- Anh mặt dày thì cũng kệ, tôi cũng không muốn bị liên lụy đâu...

Trương Khác cười nói:

- Không biết cuối tuần bạn cũng về Huệ Sơn, không thì cho bạn đi ké rồi.

- Tôi không cần đâu.

Hà Huyền hiếu kỳ quan sát phương tiện bên trong thùng xe:

- Xe này không thể ngồi nhiều đâu, bằng không sẽ rất dễ bị đạn bọc đường bắn trúng.

Hà Huyền đè tay lên nệm ghế mềm mại, lại cười nói:

- Nếu như ra ngoài đều có loại xe này đón đưa, làm một nữ thiên kim hư vinh cũng không tệ đâu. Cũng chẳng đi để ý người khác nói cái gì.

Hà Huyền nghiêng người tới trước, nhanh nhảu chào hỏi với Phó Tuấn, lại quay người hỏi Trương Khác:

- Sao các anh lại ở Huệ Sơn?

- Qua Huệ Sơn nghỉ cuối tuần chứ gì.

Trương Khác cười nói:

- Cho nên rất hối hận trước đó không hỏi xem bạn có về Huệ Sơn không!

- Anh mồm mép láu lỉnh, cũng rất biết chiều lòng con gái, nhưng đối với tôi không có tác dụng đâu. Chỉ cần nhớ tới bộ dạng anh gối đầu trên giày da ngủ ở quầy bar, tôi cười đến bể bụng luôn.

Hà Huyền mím môi, khóe miệng tràn đầy tiếu ý, mày cong, dung nhan xinh đẹp, quả là hớp hồn người.

Hà Huyền là một cô gái vừa thông minh lại khéo nói, có cô làm bạn dọc đường, hơn 1 giờ lộ trình từ Huệ Sơn đến Kiến Nghiệp cũng không cảm thấy chán. Xe đến cửa Sư Đại môn, Trương Khác hỏi Hà Huyền:

- Có cần đưa bạn đến cửa KTX luôn không?

- KTX sát vách của tôi có một bạn nữ, được một chiếc Xiali đưa về KTX mà sướng đến hơn nửa tháng rồi. Tôi cũng không muốn tùy tiện cướp đi niềm vui của người khác, nên anh cứ cho tôi xuống ở góc nào đó đi...

Hà Huyền mở cửa xuống xe, vươn tay vẫy vẫy với bên này, sau đó xoay người đi về hướng cổng trường.

Nhìn Hà Huyền xoay người đi về hướng cổng trường, Trương Khác nhớ tới ở trên xe cũng quên hỏi cô đợi 1978 khai trương lại, có thể đi làm việc tiếp được không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.