Chương trước
Chương sau
Phó Tuấn nghe ra, không ngờ Lưu Bân vòng vèo tìm tới được tận Thịnh Thanh, chuyện này không thể làm lớn lên nữa rồi, hỏi:

- Giờ phải làm sao?

- Không sao, cứ đợi đi.

Trương Khác thản nhiên nói:

Lưu Bân hạ mình tới mức này, có đập nát cả hộp đêm Hoàng Hậu cũng mất hứng, còn lưu lại ác danh ngang ngược vô lối, ỷ thế khinh người. Ngược lại tên thanh niên kia trước khi bỏ đi ánh mắt rất thú vị, đợi hắn thêm một c hút xem có gì hay không.

Đào Kiến Tân đi cầu thang máy lên tầng 20, tổng bộ của Cty Đại Hưng, Lưu Bân vẫn đứng ở cửa sổ văn phòng.

- Đã liên hệ được với phía Hải Châu chưa?

- Phải ngưới đi rồi, nghe nói người đó tới Đông Xã không mang di động theo, người của chúng ta vẫn đợi tin tức ở Hải Châu.

Đào Kiến Tân lo lắng nói:

- Con trai của La Quy Nguyên ở dưới, xem ra đang đợi kịch vui.

- Tên chó má Trương Nhi Lập.

Lưu Bân hầm hừ chửi:

- Thái Quân đã đi hơn nửa tiếng rồi, chẳng lẽ hắn không dám ra tay?

- Trừ khi có người đã nói ra thân phận của Trương Khác. Bạn gái của hắn tướng mạo không tệ, ở chỗ chúng ta không tìm được cô gái nào xuất sắc hơn, Thái Quân sao nỡ bỏ lại? Hơn nữa chỉ có hai người đi theo Trương Khác vào, còn hai người đợi ngoài xe, mà đán bạn Thái Quân toàn là sinh viên trường thể thao, chỉ mong có cơ hội gây sự, đâu phải hạng nhát gan...

Lưu Bân trầm ngâm nói:

- Bốn người đi theo Trương Khác rất chuyên nghiệp?

- Chưa động thù nên không biết, chắc là không tệ, hơn nữa rất cảnh giác.

- Phô trương thật.

Lưu Bân cảm khái:

- Tới Tân Vu quấy bùn làm gì chứ, tôi không tin Trương Tri Hành không kiếm được chỗ ngon hơn, chưa nói Huệ Sơn, ở lại Hải Châu cũng tốt hơn chục lần.

- Ai mà biết được chứ?

Đào Kiến Tân cũng chỉ có thể đáp như thế, bọn chúng ở Tân Vu tuy là địa đầu xà, nhưng ra ngoài ngoài thế giới rộng lớn, chúng chẳng là cái thá gì hết, cho dù tập đoàn Long Hoa của Trương Nhi Lập có tài sản gần trăm triệu cũng chỉ vênh váo được ở Tân Vu mà thôi

- Giám đốc Đào, giám đốc Đào...

Đột nhiên có tiếng gọi hốt hoảng từ loa vô tuyến truyền ra, Đào Kiến Tân cầm lấy micro nói:

- Tôi đây có chuyện gì?

- Thái Quân dẫn một nhóm người xông vào, làm sao bây giờ?

- Kệ bọn chúng, tôi xuống ngay.

Đào Kiến Tân hạ lệnh xong, nói với Lưu Bân: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Trò hay diễn ra rồi, anh xuống trước đây.

~~~~~~o0o~~~~~~~~

Trương Khác nói chuyện với cô gái kia, nhưng cô ta lờ tít đi, cùng lắm thì chỉ lườm y một cái, ánh mắt giống hệt lúc Trương Khác nhìn trộm quần lót của cô ta ở cầu thang.

Trương Khác rủ cô ta uống rượu thì cô ta không từ chối, còn uống rất tợn, tựa như hôm nay cực nhiều oán khí, khuôn mặt xinh đẹp đỏ dừ, cực kỳ quyến rũ.

Chiếc váy đỏ vốn đã hở lưng, phía trước ngực còn khoét rõ sâu, bầu vú xinh xinh cứ lắc qua lắc lại trông đến thích mắt, váy chỉ che được chút xíu đùi, lộ ra làn da trắng mịn.

Trương Khác đặc biệt thích các cô gái da trắng bóc, trước kia tới quán bar cũng chỉ chọn các cô gái da trắng nhất, rồi mới chú ý tới dung mạo, y đang cảm khái thì phòng bao bị người ta đá văng từ bên ngoài, chiếc ly thủy tinh trong tay sánh ra, rượu đổ lên ngực cô gái.

Trương Khác chẳng để ý tới đám người xông vào, lấy khăn giấy, chậm rãi lau đi rượu dây ra vùng da ngực trắng nõn nà.

Thái Quân trong thấy cảnh đó giận tím mặt, xách ông thép xông vào:

- Chính là bọn chúng.

Mã Hải Long tung chân đá vào cánh cửa, tuy cửa kính đã vỡ, nhưng cánh cửa rất chắc, đập mạnh vào mặt tên theo sau Thái Quân, Mã Hải Long thuận thế huých vai tới, đóng cửa phòng lại.

Trong phòng còn duy nhất mỗi Thái Quân còn đang diễu võ dương oai chưa biết gì, Phó Tuấn đưa tay ra tóm lấy cái ống thép đập tới, bẻ sang một bên, cổ tay Thái Quân sái đi, hét lên đau đớn, bị cướp lấy cái ống, bị Mã Hải Long đá một phát từ đằng sau, ngã úp mặt xuống, tiếp đó bị Phó Tuấn cầm ống sắt đập vào mắt cá chân, khuỷu tay, mu bàn tay, trừ gào đau đớn ra thì không còn sức chiến đấu nữa.

Lúc này Mã Hải Long mở cửa ra, đám theo Thái Quân đi trả thủ tràn vào phòng bao, nhưng thấy Phó Tuấn cầm ông sắt chĩa vào gáy Thái Quân đầu ngây ra đó, Mã Hải Long tranh thủ lấy ống thép của hai tên đi đầu tiên.

Đám quen đánh hội đồng này không chú ý phía sau còn có hai người nữa áp sát, dồn bọn chúng vào không gian chật hẹp ở cửa, không nhúc nhích được, đám người Phó Tuấn đoạt hết ống thép của bọn chúng.

Trương Khác cau mày phất tay:

- Đuổi ra ngoài.

Đám người tới hộp đêm chơi thì còn ai lạ gì cảnh tranh gái đánh ghen, thấy Thái Quân hung hăng cầm vũ khí dẫn người vào báo thù liền có rất nhiều người thò đầu ra khỏi phòng bao chờ xem náo nhiệt, ai ngờ đám người gây chuyện ăn hại như thế, chớp mắt đã bị người ta khống chế.

Đào Kiến Tân đứng góc hành lang thầm dậm chân tức tối, đám người Thái Quân vô dụng làm hỏng hết kế hoạch hắn mưu tính.

Thái Quân cùng đám người của hắn bị xua tới sàn ngày bên ngoài phòng bao, lúc này đám gái nhảy đa phần đã vào phòng tiếp khách, số ít cô gái còn lại ré lên kinh hoàng, chạy như vịt né tránh, người trong phòng bao thì tràn hết ra ngoài vây quanh xem.

Trương Khác thấy La Văn cũng có mặt, trong lòng còn đang ôm một cô gái, mặt đầy phấn khích, đại khái thấy cảnh trước mắt rất vừa ý.

Trương Khác nhếch mép cười:" Còn lo mày không có mặt cơ!"

Bốn người Phó Tuấn mỗi người cầm một ống thép bao vây Thái Quân không cho hắn bỏ chạy, đám bạn Thái Quân tên nào xông tới là ăn đòn ngay.

- Mày biết ba tao là ai không?

Thái Quân bị người ta vây quanh nhìn như nhìn chó vẫn không quên bản tính hung ác.

Trương Khác nhìn thấy Đào Kiến Tân, vẫy tay gọi ông ta tới:

- Ba hắn là ai vậy?

- Thái Chí Hằng, cục trưởng cục xây dựng...

Trương Khác thầm nghĩ, có thể tới chỗ tiêu tiền như rác này chơi bời đều không phải đơn giản, không ngờ lại là con cá khá lớn ở Tân Vu. Lưu Bân chắc là muốn mình tranh chấp với hắn để quên mất lão ta đây, liền nhặt ống thép lên chĩa vào mặt Đào Kiến Tân:

- Ông biết tôi là ai, vì sao không nhắc Thái lão đệ đừng làm chuyện ngu không cứu nổi này?

Đào Kiến Tân chỉ cô gái sau lưng Trương Khác, mặt đau khổ nói:

- Đó là bạn gái cậu ta đưa tới, làm sao tôi bảo cậu ta bỏ qua được?

- Ế?

Trương Khác quay lại ngạc nhiên nhìn cô gái:

- Cô không phải gái ở đây à?

- Mẹ mày mới là gái ở đây ấy.

Cô gái lườm Trương Khác chửi ngay, thấy y vung ống thép lên, nhắm tịt mắt lại thét như cái còi.

- Bọn họ đều là sinh viên trường thể thao gần đây, cô gái này ở trường nghệ thuật, thường xuyên cùng Thái công tử tới chỗ chúng tôi chơi.

Đào Kiến Tân chỉ quanh nói:

Té ra là mình bắt cóc bạn gái người ta, Trương Khác nhìn cô gái một lượt, nhìn thế nào cũng không ra chút vẻ học sinh nào, dù là học viện âm nhạc tỉnh mười năm sau ít khi nhìn thấy cô gái nào ăn mặc khiêu khích, nói năng thô lỗ, không biết ngượng như thế. Ài, lần này giở trò lưu manh thật vô vị.

Trương Khác ngồi xuống sàn nhảy, ra vẻ đàn anh vỗ đầu đầu Thái Quân:

- Tôi biết ba cậu là ai rồi, giờ tôi nói cho cậu biết, tôi tên là Trương Khác, sau này gặp tôi có thể gọi là Khác thiếu gia, còn cô ấy...

Trương Khác quay lại nhìn cô gái, y đang ngồi, có thể nhìn thấy cặp đùi trắng như đậu phụ cùng quần lót cô gái, thầm nghĩ cặp đùi này đáng để người ta buông thả một lần, nói tiếp:

- Rất cá tính, tôi cũng rất thích.

- Xí...

Cô gái phát ra một tiếng khinh bỉ.

Trong hộp đêm đánh nhau giành gái là chuyện cơm bữa thôi, nhưng Trương Khác ngang nhiên cướp bạn gái người ta, nếu là quen nhau trước thì cũng đành, nhưng y lại mới gặp người ta lần đầu, làm người xung quanh huýt sáo la hét ầm ĩ.

Thái Quân nghe Trương Khác nói như thế, mặt hết xanh lại trắng, nhưng sợ bị ăn đòn nên cắn chặt răng không nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.