- Cái xưởng rách nát của chúng tôi, một năm cũng chẳng kiếm nổi 60 vạn.
Hứa Thụy Bình cười, hắn tốt nghiệp đại học xong vào xưởng gốm công tác được 12 năm, năm ngoái lấy gan cùng ba đồng sự bao thầu cả xưởng, Trần Kỳ chuyến này đặt xưởng bọn họ một lô đồ gốm cao cấp, hắn mang hàng tới.
Chu Phục cười:
- Các cậu mà phục chế được gốm Hải Châu trong lịch sử thì phát tài có khó gì! Thầy Hứa chẳng phải hứng thú nghiên cứu cái đó à?
- Ông cụ nhà tôi chỉ làm vì hứng thú, viết vài bài báo thôi, còn chẳng giúp ích gì cho cải tiến công nghệ, tôi nhà ông tới xem giúp còn bị quát cho. Nếu ba tôi muốn phát đạt, năm xưa đã chẳng rút khỏi thành ủy, anh em chúng tôi cũng không cần vất vả thế này.
Hứa Thụy Bình than vãn:
- Đi đi, đừng có đứng chắn cửa...
Hứa Hồng Bá quát con, sau khi quán cờ tu sửa hoàn tất, ông đã chính thức chuyển quán cờ sang đây, quay sang nói Chu Phục:
- Lần này rùm beng nhỉ, sợ người khác không biết công ty các vị lắm tiền à? Chuẩn bị làm gì mà tạo thanh thế ghê thế?
- Khác thiếu gia chưa tìm thầy Hứa à? Lần trước họp còn nghe nói muốn mời thầy làm cố vấn cho công ty chúng tôi cơ mà, vậy chắc cậu ta cũng sắp tìm thầy rồi.
Hứa Hồng Bá ngạc nhiên:
- Tôi chẳng biết gì về làm giấy, chỉ biết khảo cứu văn chương, chẳng lẽ công nghệ làm giấy hiện đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2820917/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.