Ôm nhau ngủ tới ba giờ sáng, Trương Khác thức dậy, nói muốn ra ngoài tìm khách sạn ngủ, Tạ Vãn Tình dẩu môi nguýt yêu:
- Chưa bao giờ thấy em có tật giật mình như thế.
Trương Khác cười ngượng:
- Sáng dậy đi thằng từ chỗ này tới gặp bác Từ trong lòng thế nào có chút thiếu tự nhiên, ngủ khách sạn còn có thể tự lừa mình lừa người.
- Nếu chị có tình nhân bên ngoài, ông bà nội của chỉ Đồng cũng không hỏi tới đâu.
Tạ Vãn Tình ôm lấy tấm lưng rộng của Trương Khác, áp má lên tai y:
- Chị chỉ muốn trộm lấy chút hoan lạc từ chỗ em thôi.
Trương Khác cảm thụ được hai bầu ngực lớn mềm mại cọ sát vào lưng, mang tới sự dụ hoặc khó kháng cự, đưa tay ra nắm lấy đôi tay mềm của cô, kéo tới để bầu ngực kia chặt hơn, trong lòng nghĩ Từ Học Bình Chu Thúc Huệ ngầm cho phép, nhưng bọn họ chưa chắc mong người đó là mình, quay lại ôm lấy Tạ Vãn Tình, cắn nhẹ lên tai cô:
- Hay là chúng ta cùng tới nhà khách ngủ.
Tạ Vãn Tình cười khích khích:
- Vậy còn tựa lừa mình nói hồng nhan tri kỷ gì chứ, ngay cửa ải bản thân đã không vượt qua được, coi như bị tên tiểu tử nhà em lừa mất rồi.
Rồi giúp Trương Khác mặc y phục, dọn dẹp lại căn phòng, xóa hết mọi vết tích rồi mới cùng Trương Khác lái xe tìm khách sạn. Trương Khác muốn lấy chứng minh thư của mình đăng ký, Tạ Vãn Tình trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2820904/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.