Trương Khác cười tít mắt:
- Hai cô bé đúng là...
Cảm giác sau lưng có động tĩnh, quay đầu lại thấy hai tiểu nha đầu đang đổi chỗ cho nhau, đại khái đây là trò chơi ưa thích của các cặp song sinh. Trương Khác bẹo má cô em Tích Dung tính cách hoạt bạt hơn, nói:
- Em là Tích Dung chứ gì, khi em cười khóe mắt sẽ cong lên trên, chị em thì không.
Tiểu nha đầu Tích Dung nhìn Trương Khác chăm chăm, hỏi rối rít:
- Thật sao? Thật sao?
Rồi không đợi trả lời vội vàng bò lên bàn soi gương.
Trương Khác nói với Phó Tuấn:
- Giám đốc Cẩm Hồ có cô con gái, tuổi chừng hai cô bé này, lần sau tới Hải Châu, không lo không tìm được bạn để chơi rồi...
Mới nói được một nửa thì bị tiểu nha đầu Tích Dung giật tóc hỏi:
- Bây giờ em cười mắt còn cong lên không?
Trương Khác bị giật tóc phát đau, không hiểu để Chỉ Đồng ở cùng hai tiểu yêu tinh lừa người làm vui này có phải là chủ ý hay không?
Lý Minh Du mỉm cười:
- Binh thường tôi dựa vào khác biệt của hai đứa nó khi cười mà nhận ra được, bị cậu nói ra, lại hỗn loạn một thời gian nữa rồi.
Phó Tuấn nhà nghèo, nhưng Tích Dung Tích Vũ ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, quá nửa là công lao của Lý Minh Du.
Trương Khác vốn định tới nhà Phó Tuấn chơi một lúc thôi rồi đi, y còn có việc phải nói với chú. Không ngờ hai tiểu nha đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2820570/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.