Sau khi Hoa Trạch hành lễ với Tinh Nhan xong thì lui ra ngoài, cậu không muốn nói gì thêm với cái "thứ" tự xưng là hồ ly trụi lông này nữa.
- -- Là tộc hồ chiến chính tông, cậu ta sợ sau này mỗi lần nhắc đến tổ tiên nhà mình...sẽ nghĩ đến lớp vẩy trơn nhẵn này mất.
Tổ tiên nằm trong quan tài chắc sẽ bật dậy mất thôi.
***
Sau khi ra ngoài, Hoa Trạch nhanh chóng biến mất.
Cậu ta xem hết cuốn sách này tới cuốn sách khác, rốt cục thì mình đã nhìn thấy loại linh thú này ở đâu vậy chứ?
Hoa Trạch báo tin cho vài người, quẹo trái rẽ phái, sau đó đi đến một địa điểm bí mật của quân đội.
Nhìn mấy người đã đợi sẵn ở bên trong, ai nấy đều đang cau chặt mày nhìn chằm chằm vào lên bàn làm việc, cậu ta cũng không vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề.
"Cho người điều tra xem linh thú màu đen bên người nữ hoàng đã xuất hiện từ khi nào."
"Được..."
Sau khi chỉ còn vài người ở lại.
Cậu ta mở máy tính lên, nhanh chóng vẽ ra một loài vật màu đen, tơ vàng, thân rắn, chân thằn lằn, vuốt chim, sừng hươu, vảy cá, khóe miệng có râu, đuôi rắn...
Những người được xem này đều là tâm phúc của nguyên soái, cho nên bọn họ sẽ không dám phản bội.
"Mọi người có biết đây là loại linh thú gì không?"
Cậu ta xoa trán, "Tôi thấy rất quen mắt, nhưng không nhớ rõ là đã gặp ở đâu."
Mấy người kia tiến lại xem, Tang Cát nhíu mày, "Đây là..."
Ở đây đều không phải người ngốc, nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lay-khong-buong/562458/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.