Ánh mắt anh trầm xuống. 
Nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, anh ngửa đầu, đôi môi mấp máy. 
"Em trai." 
Thịnh Lê bơi tới đây, không hỏi anh có chuyện gì, chỉ nhìn thoáng qua người đang hôn mê nằm trong ngực anh, anh ta đưa tay ra đón lấy, "Phiền anh cả quá." 
Ma xui quỷ khiến, Thịnh Ngự tránh cánh tay đang đưa ra, nhìn vào mắt anh ta, ngay lập tức cả người anh cứng đờ. 
--- đây là vợ chưa cưới của Thịnh Lê. 
Thịnh Lê cười cười đón lấy, kéo mạnh một tí nhưng không được --- không ngờ cô lại ôm chặt đến thế. 
Không còn cách nào khác, thực ra Thịnh Lê cũng không muốn đưa cô trở về, nếu không vì nể mặt cô là vợ chưa cưới của anh ta... 
...Cô gái ngốc kia còn đợi anh ta ở trên tàu kìa, dám chừng lát nữa lại ghen cho mà xem. 
Thịnh Lê buông tay ra, gật đầu nhờ vả, "Vậy phiền anh cả rồi." 
Thịnh Ngự dừng tay, càng ôm cô chặt hơn, nhìn người trong lòng mình, đôi môi mím chặt vô cùng lạnh lùng. 
"Ừ." 
Thịnh Lê lên tàu, một cô gái khoác khăn tắm chạy đến đón, mũi chân vẽ loạn trên sàn hỏi nhỏ, "Sao rồi? Cô ấy không sao chứ?" 
Đôi mắt to tròn như mèo con có chút ủ rũ, cô ta cau cau cái mũi rồi nói, "Đều tại em không tốt, không ngờ cô ấy lại sợ nước như thế..." 
"Không có gì cả." Thịnh Lê thờ ơ trả lời, gõ gõ lên trán cô ta, "Em đó, rõ ràng là không vui mà còn bảo anh đi cứu cô ta..." 
"Đó...đó không phải là vì cô ấy là vợ chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lay-khong-buong/562415/chuong-19.html