Phản ứng của Tinh Nhan khi nghe câu này?
Thẹn thùng ư?
Đương nhiên là không rồi.
Cô nhíu mày, nắm lấy cà vạt kéo anh xuống đối mặt với mình, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi anh.
"Chúng mình về nhà thôi."
Về nhà từ từ mà...
Ánh mắt Dung Ngọc cuồn cuộn cảm xúc khó nói, anh bảo, "Về nhà thôi."
"Cẩn thận!" Nam diễn viên phụ ở phía sau đỡ lấy thầy Ngô vừa trượt cầu thang, nhìn vẻ mặt cứng đờ của ông, hỏi, "Thầy Ngô? Thầy có sao không?"
Thầy Ngô nhìn anh ta, khóe môi co rút, "Không sao, do trơn quá thôi."
...
"Sao rồi?" Chị Hứa đưa cho cô một chai sữa, quan tâm hỏi.
"Chị hỏi thắt lưng của em hay vai diễn của em?" Tinh Nhan nhận lấy chai sữa, nhìn cô ấy, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Khóe môi chị Hứa co rút, cười khan hai tiếng, "Đương nhiên là vai diễn rồi."
Về phần thắt lưng...lúc sáng mém tí nữa dùng hết một hộp phấn che khuyết điểm để che dấu vết trên cổ cô...chị Hứa liền biết tình hình chiến đấu kịch liệt cỡ nào, cần gì phải hỏi nữa?
"Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì chắc chắn 80% rồi." Tinh Nhan nhíu mày, không hề khiêm tốn hay ngại ngùng gì cả.
Hai người yêu nhau, kịch liệt một chút không phải là chuyện thường tình ư?
Còn về vai diễn, nếu bàn về tuổi nghề, diễn xuất, độ nổi tiếng, bất luận là phương diện nào thì cô luôn là lựa chọn thích hợp nhất.
"Vậy là tốt rồi." Chị Hứa rất tin tưởng cô, nghe cô nói thì thở dài nhẹ nhõm.
"Đạo diễn có nói khi nào vào đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lay-khong-buong/263070/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.