Chương trước
Chương sau

- Một tên hậu bối không biết thế nào là đủ, để ý làm gì? Mấy thứ linh bảo của Hậu Thổ sớm có định số, đám người còn lại, cũng ít có vẫn lạc. Về phần Minh Hà lão tổ, người này gian hoạt nhưng số mệnh vẫn cường thịnh, còn xa mới đến lúc vẫn lạc.
Hoàng Long đạo nhân chắp tay sau lưng, có chút khinh thường nói:
- Uyên Minh này như thế, chỉ sợ cuối cùng sẽ là công dã tràng, thậm chí chọc giận Minh Hà. Người này có ân oán sâu đậm với Từ Hàng sư đệ , chỗ dựa lớn nhất là Hậu Thổ và Trấn Nguyên Đại Tiên của Ngũ Trang Quan, thần thú Huyền Vũ. Sau ngày hôm nay, sẽ có một người vẫn lạc, sư đệ cuối cùng đã có thể thi triển thủ cước.
Từ Hàng đạo nhân nghe được nhíu mày, ngữ khí của Hoàng Long tuy là bên mình nhưng dù thế nào nghe thấy cũng cảm giác không thoải mái, nỗi bất an trong lồng ngực lại càng dồn dập, lay động cả đạo tâm.
Văn Thù lại không phát giác gì, thản nhiên nói:
- Nếu không phải hôm nay sát kiếp gần, đánh chết người này sẽ dính nhân quả đưa tới sát kiếp thì ta không ngại tiễn hắn một đoạn đường
Nói đến đây thì thấy Từ Hàng lấy ra một chiếc ngọc bình rồi đổ ra một đoàn thủy dịch, sau đó lẩm nhẩm đọc ấn quyết, hay tay thi triển pháp quyết, đánh vào một tia pháp lực thủy hệ thuần tịnh, qua một lát tạo thành một mặt thủy kính lam sắc, linh lực khí tức mạnh hơn vân quang mà Quảng Thành tử vừa mới tạo ra mấy lần.
Chẳng qua khi Từ Hàng thi pháp quan chiếu Nhạc Vũ thì vẫn không thấy nửa điểm dị trạng, trong mắt không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm vẻ không dám tin:
- Không có khả năng, tuyệt đối không thể, người này không phải là hạng quả tình bạc nghĩa. Với thủ đoạn xưa nay của hắn chắc sẽ có biện pháp cứu Hậu Thổ đào thoát tai ương thân hóa Luân Hồi. Nếu không phải nhìn trúng người này thì Hậu Thổ sao có thể tình nguyện đắc tội ta cũng muốn trợ hắn? Người này xác nhận là biến số.
Ba người người còn lại trên đám tường vân không khỏi hai mặt nhìn nhau lộ vẻ khó hiểu.
Quảng Thành tử nhíu mày nói:
- Sư đệ, Uyên Minh có thể có năng lực làm như ngươi nói?
Từ Hàng vẫn không để ý, dùng thủy kính chiếu vào tầng thứ 9 nhưng tiếp tục chỉ thấy một mảnh trống không, thần sắc ngày càng mờ mịt.
Hoàng Long thấy thế không khỏi cười lên: - Tầng thứ 9 của thế giới U Minh do Minh Hà chiếm cứ hơn mười vạn năm, gần như là hòa tan nhất thể, dưới mắt của hắn ai có thể bày trận.
Thần sắc Từ Hàng hỗn loạn, yên lặng không nói. Quảng Thành tử cũng khẽ thở dài, lúc trước còn chút lo lắng, lúc này lại triệt để yên lòng.
Một kẻ hậu bối mới thành tựu Kim Tiên hồn ấn mà thôi, chỉ bằng sức một mình hắn thì có thể làm gì?
Vào lúc hóa thân liên tục bị người khác quan chiếu, Nhạc Vũ liền có sở cảm. Nếu là ba năm trước hắn còn hơi có chút kiêng kị, dù có Côn Luân Kính cũng khó bảo đảm vạn toàn, hiện giờ lại không thèm quan tâm. Một chiếc trấn ma bàn bên trong phong ấn mấy ngàn thiên ma, bốn Hỗn Độn ám ma, huyễn lực tâm linh đủ để so với bất cứ đại thần thông huyễn pháp trên thế gian
Ngoại trừ ra còn có một đóa Tiên Thiên Ba La Thần Diễm, chân khí dung vũ hóa vân và tám loại linh thủy cũng đều có thể lợi dụng. Tuy hắn không tu tập bất cứ loại thần thông huyễn pháp nào cũng đã có đại năng huyễn thuật đỉnh cấp thế gian, thậm chí ở trước mặt đạo tổ cũng có thể tự tin, thủ đoạn như vậy sao có thể phát giác tòa Cửu Địa linh minh đại trận mà hắn bố trí xuống?
- Ccũng không biết người này là Hạo Thiên hay là Từ Hàng?
Nhạc Vũ cười lạnh, có thể đoán biết khả năng hắn bày trận ở đây chắc chắn chỉ có thể là Xiển Giáo Từ Hàng Đạo Tôn, về phần Hạo Thiên nếu có Lý Trường Canh nhắc nhở thì may ra còn có thể.
Chỉ thoáng phân thần, Nhạc Vũ kiềm chế tâm thần tiếp tục bày trận. Cửu Địa linh minh đại trận tuy là bố trí thô ráp nhưng thiết kế ban đầu của hắn lại cực kỳ xảo diệu, thuần túy là dùng lực thủ thắng, có thể hòa hợp không ngại tất cả lực lượng hòa tan vào nhất thể, vì thế thêm một đầu mối linh mạch là tăng thêm một phần lực lượng.
Cũng cùng ngay lúc đó, giữa không trung đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang động. Huyết Hà phía trước Nhạc Vũ sau một hồi chao đảo lại càng suy yếu, sát lực ô uế cạnh bờ gần như nhạt đi, có thêm một phần triệt để khôi phục trong xanh.
Nhạc Vũ hơi dừng lại rồi sau một lát đã bình tĩnh lại, Minh Hà lão tổ cầm hai thanh kiếm Nguyên Đồ A Tị, lại thêm một thanh Tiên Thiên Chí Thánh Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ hộ thân, còn như thế, sau này tự nhiên có thể nghĩ.
Thậm chí hồn niệm hắn đã có thể cảm giác khí tức vốn trầm ổn như núi của Hậu Thổ trong cương phong loạn lưu cuồng loạn đã phiêu diêu lắc lư, tùy thời có thể sụp đổ.
Nhạc Vũ thở sâu một hơi, tiếp tục chuyên chú vào phía trước, đột nhiên bắn ra một chỉ bố trí bốn viên khỏa tiên thạch hành thổ vào trong Huyết Hà, thời cơ ra tay xảo diệu đến cực điểm, liên tiếp mấy lần đều như thế.
Vào lúc Nhạc Vũ đánh ra viên tiên thạch thứ bốn ba thì trên không gian tầng thứ chín của thế giới U Minh truyền đến một tràng cười điên cuồng:
- Hậu Thổ ngươi xây lục đạo luân hồi, xác thực chính là chiều hướng phát triển, vốn cũng có thể coi như độc chiếm công đức thành đạo, nhưng lại trái Thiên Đạo. Thực sự cho rằng chúng ta không dám giết ngươi?
Thanh âm vừa dứt thì một đạo quang hoa thanh sắc từ không trung thẳng kích xuống.
Trong mắt Nhạc Vũ chớp lên lạnh lẽo, nhìn về trên không thấy trong quang hoa thanh sắc có một tiểu kiếm được bọc trong lôi quang cuồn cuộn.
- Thái Âm tán nhân? Thái Âm Không Minh kiếm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nhạc Vũ khẽ giật mình rồi lại khôi phục như thường, ngay sau đó nhìn về Huyết Hà vẻ tiếc hận.
- Dáng tiếc Minh Hà cuối cùng còn có chút số mệnh
Nếu để hắn thuận lợi bố trí xong linh trận, đánh ra tổng cộng bốn chín viên tiên thạch thổ hệ vào hạch tâm Huyết Hà thì nắm chắc tới bảy thành khiến Minh Hà vẫn lạc. Không ngờ Thái Âm tán nhân lại nhảy ra sớm như vậy, người này cũng là một trong những cự đầu của Cửu U, một thân Hỗn Độn Kim Tiên, pháp lực không dưới Vong Xuyên chân nhân, cùng Hoàng Tuyền chân nhân, Thái Âm Không Minh kiếm tuy chỉ là Tiên Thiên siêu phẩm nhưng kiếm khí sát phạt thậm chí còn hơn A Tị Nguyên Đồ.
Kỳ thật giờ phút này Hậu Thổ cùng này Minh Hà lão tổ, liền tựa như là thiên bình (cân tiểu ly) hai đầu, thoáng nhiều chút ít pháp mã (*đòn bí mật gia thêm cận nặng cho đàm phán),[đều/thậm chí] đủ điện chiến.
Có Thái Âm tán nhân tương trợ, Minh Hà sẽ có thêm dư lực, không phải như lúc trước ngay cả bản thể Huyết Hà cũng không cách nào quan tâm.
Thoáng tiếc nuối, Nhạc Vũ quyết đoán dừng tay, thân hình lóe lên ngoài 30 vạn dặm rồi toàn lực nhanh chóng trở về, qua hai canh giờ đã tụ hợp với phân thân.
Sau khi thay thế phân thân, trong tay Nhạc Vũ có thêm tín phù do ba ngày trước Hậu Thổ truyền lại, trong đó chỉ có bốn chứ vô cùng đơn giản"Nhanh rời nơi đây"
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, trong lòng bàn tay dấy lên một đoàn linh diễm đốt tờ tín phù thành tro rồi bình tĩnh nhìn về Huyết Hà nơi xa.
Có thêm Thái Âm tán nhân, Hậu Thổ càng thêm vất vả, đồng dạng ném ra một thanh phi kiếm hoàng thổ sắc ứng phó Thái Âm Không Minh kiếm.
Cơ hồ là mỗi một lần va chạm nàng càng suy yếu một phần, mười tám tầng thế giới Địa phủ vừa hình thành không lâu, chưa đủ thần lực cung ứng nên dần hiện ra xu thế sụp đổ, trong hàng rào không gian yếu ớt ẩn ước hiện ra vài vết rách. Sau một lúc trên không trung lại vang lên một tràng cười trong trẻo:
- Người làm trái Thiên Ý ai cũng có thể trảm sát, Vong Xuyên cũng đến trợ hai vị đạo huynh một tay
Đột nhiên một đoàn thủy dịch thanh sắc mênh mông cuốn đến, vật bên trong sau khi khai mở như hai cự long hạ xuống. Theo sát Vong Xuyên có tiếp một đạo quang hoa, bên trong là một nhân ảnh mặc thanh sam.
Nhạc Vũ cũng cực kỳ quen thuộc khí tức này, chính là Hoàng Tuyền chân nhân, lúc này đang cười nói:
- Việc trọng đại như thế dĩ nhiên không thể thiếu Hoàng Tuyền ta, mời nương nương thân hợp Luân Hồi như thế nào? Chỉ cần bỏ qua ý niệm thành Thánh thì ta cùng với Vong Xuyên cũng có thể giúp ngươi một tay thành tựu Địa phủ.
Theo sau hai người này, trong hư không lại hiện ra thêm hai quang hoa hạ xuống, lại cũng là Hỗn Độn Kim Tiên nhất lưu, cả hai đều có thần sắc trầm ngưng, ẩn lộ vẻ lạnh lùng.
Nhạc Vũ chỉ có thể đoán chừng thân phận hai người này nhưng không thể xác định.
Hậu Thổ vẫn không chút biểu tình, mặc dù tóc mai tán loạn nhưng thần thái vẫn trang nghiêm như cũ, con ngươi ánh lên vẻ lạnh lùng xen lẫn vài phần thương cảm. Sau một khắc nàng khẽ thở dài rồi trải Sơn Hà Xã Tắc Đồ bảo hộ quanh người, trong tay đột nhiên có thêm một bản sách màu xanh, một cây bút lớn bằng ngọc.
- Hôm nay ta mở lục đạo luân hồi, vốn không muốn thương tổn tính mạng các ngươi, chỉ cầu có thể dắt tay mà làm, cầu thông tồn dị, chung lấy công đức. Chuyện bức bách đến mức này cũng không thể trách ta.
Sáu người kia nghe vậy đều khẽ biến sắc, nhìn quyển sách màu xanh trong tay Hậu Thổ càng lộ vẻ kinh dị khó hiểu.
Chỉ có thần sắc của Minh Hà lão tổ là vô cùng phức tạp, nhìn về quyển sách lộ vẻ kiêng kị.
Hậu Thổ cười ảm đạm, mở ra trang đầu tiên thấy là một mảnh trống không, tiếp đó dùng tinh huyết bản thân làm mực, dùng cây bút viết lên trang đầu tiên hai chữ "Thái Âm".
Sáu người kia đồng thời hét lên kinh hãi, Hoàng Tuyền chân nhân tái nhợt:
- Đây là Minh Thư, như thế nào rơi vào tay ngươi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.