Chương trước
Chương sau

Đem một cỗ hóa thân ở lại tại chỗ để che mắt, bản tôn Nhạc Vũ đã bước tới bờ Huyết Hải cách đó mấy tỷ dăm.
Hơn mười năm giao phong, chẳng những Hậu Thổ đã không chịu nổi mà cảm giác ngay cả U Minh Huyết Hả cũng đã suy yếu đến cực hạn, chỉ thấy huyết quang vô tận tràn ngập trong không trung thay nhau trùng kích Hậu Thổ cách đó không xa nhưng trong Huyết Hải chỉ có rất ít Huyết Tu La mới được sản sinh.
Lực Huyết Sát bao hàm bên trong mười vạn năm đã bị rút ra ra hơn phân nửa khiến cho nước biển vốn đỏ hồng cơ hồ khôi phục thành màu thủy lam.
Bất quá sắc mặt Hậu Thổ lúc này đang ngồi giữa không trung tái nhợt như giấy, khí tức vô cùng hỗn loạn.
Trong ấn tượng, cho dù lúc nào thì Hậu Thổ cũng đoan trang trang nhã, thông minh tháo vát, tuyệt không để mất đi nửa điểm nghi thái trước mặt người khác. Lúc này tư thế đẹp đẽ trang nghiêm đã không còn sót lại chút gì, lần đầu tiên lộ ra cảm giác vài phần suy yếu cảm giác khiến lòng người không đành lòng, nhịn không được muốn ôm trong ngực an ủi.
- Vẫn lạc sao?
Nhạc Vũ bất giác xẹt qua một tia dị trạch, trong lòng cũng thấy thương cảm, nếu cứ tiếp tục như thế , chỉ sợ Hậu Thổ thật sự sẽ vẫn lạc. Dù nàng lúc này thỏa hiệp, chắc cũng bị tù cấm như ba vị Nhân Hoàng và thần thú bốn phương.
Nhạc Vũ lại nhìn về phía trên không, những linh kén đã ở biên giới tách ra, mười tám tầng thế giới Địa phủ cũng tiếp cận thành hình.
Vu lực cung ứng của Hậu Thổ so với lúc bắt đầu rút lại ít nhất một phần ba, cơ hồ tiêu hết tất cả tích lũy.
-- Thiên đình đến nay cũng không có phản ứng, người của Xiển Giáo chưa đến, người của Tiệt Giáo chỉ thấy lẻ tẻ mấy vị, ngay cả Thái Thượng Đạo tôn và Huyền Đô pháp sư mà hắn kỳ vọng cũng không thấy bóng dáng.
Khẽ ngưng mày, Nhạc Vũ không do dự bắt đầu đi dọc theo biển, vào lúc linh kén sắp tách ra thì linh lực trong Địa phủ cũng hỗn loạn cực điểm khiến cho việc nhận biết đại trận càng khó khăn, lại làm hắn không cần quá cố kỵ như nửa năm trước. Mặc dù đánh ra tiên thạch vào lòng đất kích thích một ít chấn động linh lực thì cũng không bị phát giác trong phong bạo.
Cứ như thế qua mười ngày, Nhạc Vũ đã mở rộng Cửu Địa linh minh đại trận đến cạnh bờ Huyết Hải rồi dần bao lấy.
Sau khi hoàn thành xong một tầng vây quanh Huyết Hải thì đại trận gần như đã bao phủ toàn bộ thế giới U Minh Huyết Hải, tất cả địa khí lẫn linh mạch bên trong chỉ cần một ý niệm của hắn là có thể dẫn động.
- Linh trận lớn như vậy, nếu toàn lực dẫn động không biết uy năng như thế nào?
Nhạc Vũ hiếu kỳ nhưng nỗ lực cưỡng chế vọng động, mặc dù chỉ dùng riêng tam linh Trấn Ma bàn cũng chỉ cần ước chừng nửa canh giờ đã diễn toán rõ ràng, còn thêm nửa canh giờ đã có thể cân nhắc đến hết thảy lượng biến đổi.
Bất quá lúc này hắn thật sự nỗ lực tính toán để khuếch trương đại trận, giành giật từng giây từng khắc, chỉ cầu vào lúc linh kén triệt để tách ra mở rộng sẽ mở rộng quy mô của đại trận thêm vài phần, đem càng nhiều linh mạch dưới lòng đất nhét vào.
Bỗng dưng trên thanh mang trên bầu trời càng cường thịnh chói mắt, khiến cả thân Đại La như hắn cũng nheo mắt, vô thức nhìn lên thấy cả mười tám linh kén đều đã vỡ ra, trùng trùng điệp điệp màng mỏng linh lực không ngừng tách ra bên ngoài, thế giới Địa phủ bên trong dù vẫn suy yếu nhưng đã gần đạt tới nguyên vẹn. Theo sát sau đó là mười tám tầng địa ngục luân hồi lục đạo, càng thêm nhiều vu lực từ thân hình Hậu Thổ quán thâu tới, càng lúc càng suy yếu.
Cũng trong một sát na này, trong phạm vi mười tỷ dặm của U Minh Huyết Hải cũng bỗng dưng sôi trào. Một đạo huyết quang cực lớn từ lòng biển sâu lao ra, giống như một vầng mặt trờ huyết hồng sắc đang bay lên khiến cho toàn bộ thế giới U Minh tầng thứ chín tràn ngập mùi huyết tinh.
Ngoài ra có hai mũi kiếm lăng lệ ác liệt vô song một trái một phải trảm kích về Hậu Thổ, khí thế không thấp hơn Địa Thư của Trấn Nguyên Tử.
- Nguyên đồ A Tị, Tiên Thiên Chí Thánh
Nhạc Vũ cảm giác khí tức tắc nghẽn, thần hồn trong đạo đạo Hồng Mông kiếm ý cũng xao động không ngớt.
Hậu Thổ lại không chút hoang mang, trải ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trực tiếp vây khốn hai thanh huyết nhận.
Ngay sau đó, lại có một kiện ngọc khuê thổ hoàng sắc từ trên cao đập xuống, hóa thành cự sơn va chạm với mặt trời huyết sắc trong không trung khiến thế giới rung chuyển, cương phong trùng quyển khiến Huyết Hải dậy sóng, ngay cả Nhạc Vũ cũng cơ hồ không thể đứng vững.
Thanh thế của ngọc khuê trong không trung hơi yếu đi, liền bị Huyết dương xông cuốn bay ngược trở về.
Nhạc Vũ cảm giác căng thẳng, cưỡng ép thu hồi ánh mắt, tiếp tục đánh ra từng viên tiên thạch.
Lúc này ngay cả Minh Hà lão tổ cũng đã tự mình ra tay, bên hắn bày trận càng không cần kiêng nể.
- Vẫn lạc? Tù cấm? Chưa hẳn có thể như bọn ngươi mong muốn.
- Đến như vậy cũng không chịu cầu viện. Hậu Thổ thật can trường.
Trên một đám tường vân cách chừng chín trăm vạn trượng, Quảng Thành tử đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn qua phía dưới.
Bên trái hắn là Hoàng Long chân nhân, lúc này cũng đang cười cười:
- Nàng còn có Minh Thư chưa xuất ra, vẫn có chút dư lực, tự nhiên không chịu đơn giản nhận thua. Bất quá theo ta thấy, nàng cũng chèo chống không được bao lâu
Quảng Thành tử lại thở dài một tiếng nói:
- Thân Vu Thần cũng vọng tưởng một bước trèo lên thánh vị, thực là cuồng vọng. Chẳng lẽ Hậu Thổ đã điên rồi? Ý của mấy vị đạo tổ là trợ giúp nàng thành tựu một trong tứ ngự, vị trí ngang với Tam Hoàng, chỉ dưới Thánh Nhân, cùng tồn với thiên địa. Tình hình như hiện giờ, dù thành tựu lục đạo luân hồi, có công đức hoàn thiện thiên đạo thì thân thể nàng cũng bị phá hủy, chỉ để lại một tuyến nguyên thần tồn thế, ngay cả cải tạo thân thể cũng không thể được, có gì hữu dụng?
- Tình hình như vậy chẳng phải là như chúng ta mong muốn? Địa phủ quá mạnh mẽ, ngược lại là không tốt để khống chế.
Người lên tiếng là Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn đang đứng một bên khác, thần hồn thân thể đều đã khôi phục nguyên khí, thong thả bước lên trước một bước, nhìn về phía dưới:
- Phàm sinh ra vào lúc Hỗn Độn sơ khai đều có ngạo khí nhất định. Đế Tuấn như thế, Hồng Vân như thế, La Hầu cũng thế, Hậu Thổ vốn là nhân vật chuẩn thánh, thân thể Tổ Vu, trong mắt nàng, nếu không thành Thánh, chỉ sợ tình nguyện vẫn lạc. Không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không chịu thỏa hiệp
Quảng Thành tử mỉm cười, cũng không nói thêm mà nhìn về phía đông, quả nhiên sau mấy nhịp thở thì có một đạo hoa quang bỗng dưng xa xa đánh tới. Nguồn truyện: Truyện FULL
Quảng Thành tử tiếp nhận, thần hồn dao cảm một phen rồi lãnh đạm chấn nát.
Hoàng Long chân nhân không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Là này Hạo Thiên thượng đế truyền tin? Có nói gì không?
- Vẫn như lúc trước, mười tám tầng địa ngục do thiên đình quản hạt. Xiển Tiệt hai giáo được công đức của hắn.
Quảng Thành tử phủi tay, lãnh đạm:
- Chỉ là có chút lo lắng Hậu Thổ sẽ chống đỡ đến chết cũng không chịu cầu xin chúng ta giúp đỡ. Hỏi thăm chúng ta như vậy, phải chăng thỏa đáng?
Hoàng Long Văn Thù đều khẽ giật mình, người thứ hai cười lạnh:
- Đồ nhãi ranh cũng dám giở mưu kế, nếu không có tổ sư trợ hắn, làm sao có thể leo lên đứng đầu tứ ngự?
- Sư đệ nói cẩn thận, dù sao cũng là trưởng bối chúng ta.
Hoàng Long chân nhân khẽ ngưng mày, không quá đào sâu, chợt nhìn sang một thân ảnh phía xa:
- Từ Hàng sư đệ thủy chung mặt ủ mày chau, chẳng lẽ đang lo lắng chuyện Hậu Thổ? Việc này đại cục đã định, chẳng phải là Hậu Thổ vẫn lạc, đưa thân thể dung nhập lục đạo luân hồi, cần gì phải thế?
Nghe được lời ấy, không chỉ là Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn, mà ngay cả Quảng Thành tử cũng nhìn sang vẻ kì dị.
Từ Hàng đạo nhân chợt tỉnh, thản nhiên nói:
- Huyết Lục Thiên quân Nhạc Vũ từng thiếu nợ nhân quả Hậu Thổ, đến nay vẫn chưa từng thấy bóng dáng. Còn có Thủy Kiếm tiên Uyên Minh đã nhập Cửu U mấy năm, cũng đến nay không có động tĩnh
- Nhạc Vũ? Uyên Minh?
Quảng Thành tử khẽ biến sắc, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng:
- Huyết Lục Thiên quân bất quá chỉ là một Ngọc Tiên mà thôi, còn chưa đủ tư cách nhúng tay vào đại chiến bậc này. Về phần Thủy Kiếm tiên, người này kiếm đạo vô song, Trận Phù thông thần, không thể không thận trọng.
Hắn hơi phất tay ngưng thành một đoàn vân quang chiếu vào Cửu U, không bao lâu đã thấy một thân ảnh hiện lên, chính là hóa thân của Nhạc Vũ đang tồn thần nhập định, không nghe thấy ngoại vật.
Trông thấy tình hình như vậy, Quảng Thành tử mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói:
- Chắc là Hậu Thổ mời hắn trấn áp Thiên Ma. Hôm nay Thiên Ma đã lui nên không cần ra tay. Kẻ này thiếu nợ Hậu Thổ nhân quả, cũng không phải là Đại Đế tân nhiệm phương bắc từng ngăn cản Hàng sư đệ lần trước.
Từ Hàng đạo nhân nhìn sững vào vân quang, cũng không nhìn ra sơ hở gì nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ, theo bản năng cảm giác hai người này chỉ sợ là biến cố lớn nhất của chuyện Hậu Thổ xây lục đạo luân hồi lần này, trong lòng không tự chủ sinh ra vài phần bất an.
Văn Thù đạo nhân lại bật cười khanh khách:
- Kẻ này rõ ràng lưu luyến tại Cửu U không đi, quả thật to gan lớn mật, cũng không sợ Minh Hà lão tổ trảm sát, hẳn cho rằng Hậu Thổ mở Luân Hồi có thể kiếm được chỗ tốt gì hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.