Chương trước
Chương sau

Trên Tiểu Quan Phong Quảng Lăng sơn, Liễu Nguyệt Như ánh mắt bình tĩnh nhìn vào cửa động phủ trước mắt.
Linh trận trong phủ vẫn đang vận chuyển, ba chữ Đại Diễn Phủ cũng phát sáng, bên trong phủ lại không hề nhiễm một hạt bụi.
Chẳng qua chủ nhân động phủ đã thật lâu còn chưa trở lại.
Mấy đạo đồng được điều tới lúc trước đều đã trưởng thành, nàng đã cho họ xuống núi lập gia đình.
Sau đó Tri Khách Điện đã điều thêm vài người tới đây nhưng nàng cũng không tiếp nhận. Những đồ vật trong phủ nàng tự mình làm mọi việc, quét dọn cùng duy trì linh trận, chăm sóc thảo mộc linh dược cũng đều tự mình đi làm.
Chẳng qua ngày qua ngày, một năm lại một năm, người mà nàng tưởng niệm trong lòng vẫn hoàn toàn không chút tin tức.
Thu hồi ánh mắt khỏi cửa động, trong mắt Liễu Nguyệt Như hiện lên vẻ ảm đạm.
Tu vi hôm nay của nàng đã đạt tới Kim Đan đỉnh phong, không cần dùng mắt nhìn, chỉ dùng linh thức cảm ứng đã có thể xác định được bên trong động phủ chưa từng có người tiến vào.
- Không phải sư phụ đã xảy ra chuyện gì chứ?
Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, trong mắt Liễu Nguyệt Như hiện lên vẻ kinh hãi, tiếp theo lại khẽ lắc đầu.
Người tu chân như họ, cho dù mười năm trăm năm ra ngoài du ngoạn lịch lãm cũng là chuyện thật bình thường. Hôm nay sư phụ mới rời núi mười năm mà thôi. Lần trước khi rời đi, sư phụ đã nói có chuyện quan trọng cần làm, trước khi đi cũng đã bố trí mọi việc, cho đến khi đem chuyện của nàng cùng tông môn đều xử lý thỏa đáng mới rời khỏi, lộ vẻ có ý định trong vòng mười năm tám năm đều không thể trở về.
Lại nói với thực lực vô địch của sư phụ nàng trong thế giới này, pháp lực mạnh mẽ trấn áp tứ hải, làm sao có thể xảy ra chuyện gì?
Lại có người nào có tư cách gây tổn thương được hắn?
Chẳng qua tuy trong lòng nàng suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn không trấn áp được lòng lo lắng của mình.
Ý niệm vừa nảy sinh trong đầu làm sao cũng không thể xóa đi.
- Bên trong thế giới này lại có chuyện gì có thể làm cho sư phụ trễ nãi thời gian lâu như vậy?
Đông Thắng đại lục tự nhiên không có người nào làm gì được hắn. Nhưng nếu thoát ra hư không ngao du thì sao?
Hôm nay nàng đã đạt tới Kim Đan đỉnh phong, chuyện ở ngoài hư không cũng có vài phần hiểu rõ.
Ngao du thế giới bên ngoài, chỉ cần là tu sĩ Nguyên Anh đều có thể ra vào tự nhiên. Nhưng nếu một khi rời khỏi thế giới này quá xa, đó chính là vô cùng hung hiểm.
Bàn tay nắm chặt, Liễu Nguyệt Như đưa mắt nhìn lên đỉnh núi. Rõ ràng thấy được một thiếu nữ tuổi thanh xuân mặc bạch y, khí chất thanh nhã nội liễm đang xa xa nhìn về phía bắc.
Nghe nói đây cũng là sư tổ của nàng, sư phụ của sư phụ nàng. Nhưng từ sau khi chuyển thế, đã quên hết trí nhớ kiếp trước, chặt đứt nhân quả sư thừa kiếp trước.
Gặp mặt nói chuyện cũng rất ít, kể từ sau khi Nhạc Vũ rời đi, nàng vẫn luôn theo chưởng giáo chân nhân, còn có hai vị thái thượng trưởng lão Thanh Dương Tử cùng Vân Hồ Tiên Tử tự mình truyền thụ, cơ hồ hoàn toàn không để cho người khác có cơ hội nhúng tay.
Nhưng Liễu Nguyệt Như cũng khắc sâu ấn tượng đối với nàng. Tuy rất thích nhưng lại cảm thấy đối phương phảng phất như một nữ hài còn chưa thật sự trưởng thành. Nghe nói do nguyên nhân nguyên thần bị hao tổn, khiến tâm trí bị hao tổn. Nhưng khi bàn về thiên phú tu luyện lại cực kỳ lợi hại, chỉ ở thời gian ngắn như vậy đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong. Nghe nói qua thêm mười mấy năm nữa sẽ có thể độ Đại Thừa lôi kiếp.
Giờ phút này Liễu Nguyệt Như còn biết, kể từ khi ba năm trước đây, nữ tử này đều sẽ đến đỉnh núi này đứng như thế, nhìn về phía bắc không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong lòng người khác kỳ quái, nhưng không ai để ý tới. Nhưng trong lòng Liễu Nguyệt Như mơ hồ có chút suy đoán, chỉ có thể âm thầm cảm thấy tiếc hận.
Thật ra lúc trước ngoại trừ nữ tử này, trên đỉnh Tiểu Quan Phong vẫn còn một người khác. Nhưng người kia chỉ chờ được hai năm đã đi về phía nam, nghe nói phải đi về thừa kế ngôi vị chưởng giáo, cũng không biết hiện tại đã như thế nào.
Nàng ở lại trong Quảng Lăng Tông thừa nhận rất nhiều sủng ái, xưa nay tin tức rất linh thông, nhưng chuyện của nàng kia nàng cũng chẳng muốn đi hỏi thăm làm gì.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Liễu Nguyệt Như đang muốn bay vào trong động phủ, trong lòng chợt động, lại ngự kiếm bay đi, chỉ chốc lát đã lên đỉnh Thủy Hàn Phong.
Từ khi nàng mới tới, Quảng Lăng Tông chỉ chiếm lĩnh Quảng Lăng sơn. Nhưng kể từ khi Nhạc Vũ đánh một trận làm Đông Thắng chư tông đều cúi đầu tránh lui, những tán tu nổi tiếng Trung Nguyên gần phân nửa cúi đầu xưng thần, toàn bộ Quảng Lăng Tông đã càng ngày càng thêm khí phái.
Cả sơn môn lại được mở rộng ra phương viên hai ngàn dặm, nghe nói trong cả Bắc Hoang, những linh mạch lớn một chút đều đã được dẫn dắt về đây, mà Quan Vân Điện trước mắt được mở rộng hơn gấp hai lần.
Nơi này tuy là hạch tâm tông môn, chỉ mấy năm thời gian đã càng thêm quy củ sâm nghiêm. Chỉ thấy mười mấy vị Kim Đan tu sĩ Tuần Sơn Điện đang ở nơi này canh gác.
Nhưng nghe nói Quảng Lăng Tông trước kia toàn bộ tông chỉ có bảy tám mươi vị Kim Đan tu sĩ, mà hiện nay chỉ thoáng đếm qua cũng có thể lấy ra năm trăm vị tu sĩ Kim Đan.
Quảng Lăng đã được xem như rất có căn cơ, cộng thêm sư phụ nàng bao năm qua mang về linh dược, có thêm mấy trăm đệ tử Linh Hư cảnh đỉnh phong đều đột phá đến Kim Đan cảnh giới, chẳng qua hiện tại tu vi vẫn còn thấp, chưa chân chính thành tài.
Liễu Nguyệt Như đi qua nơi này không chút trở ngại, cơ hồ không ai ngăn trở bay thẳng vào bên trong Quan Vân Điện.
Chỉ thấy nơi này hơn mười vị tông môn trưởng bối vẻ mặt đều ngưng trọng, đang chia ra ngồi hai bên. Tựa hồ đang thương nghị chuyện gì, ai cũng mang theo thần sắc lo lắng.
Nông Dịch Sơn ngồi trên chủ vị, nhìn thấy nàng gương mặt tràn đầy vui mừng, lên tiếng cười nói:
- Nguyệt Như, ngươi tới thật đúng lúc! Hôm nay lại có nghi nan gì muốn hỏi thái sư tổ đây?
Liễu Nguyệt Như liếc mắt nhìn, biết được mình tới không đúng lúc, lại không nóng lòng trả lời, mà thỉnh an Nông Dịch Sơn cùng các vị trưởng bối ngồi hai bên. Tiếp theo vừa định nói chuyện, nhưng đột nhiên sắc mặt lúng túng không nói ra. Nguồn: truyentop.net
Nông Dịch Sơn nhìn vào vẻ mặt nàng liền đoán biết, suy ngẫm chốc lát liền phất tay nói:
- Thôi! Ngươi lại đứng bên cạnh ta đi. Chuyện Quảng Lăng Tông có một ngày cũng phải giao trong tay ngươi. Chuyện hôm nay ngươi nghe một chút cũng tốt…
Liễu Nguyệt Như thoáng ngẩn ra, có chút không giải thích được nhưng vẫn quỳ gối thi lễ, đi tới đứng bên cạnh Nông Dịch Sơn, sụp mắt lắng nghe.
Mọi người trong điện nghe Nông Dịch Sơn nói cũng không hề có tiếng dị nghị, phảng phất vốn nên như thế, trong ánh mắt nhìn Liễu Nguyệt Như đều mang theo vẻ thưởng thức tán thán.
Sau một khắc, chỉ thấy thanh niên tóc đen ngồi ngay bên cạnh Nông Dịch Sơn lạnh lùng mở miệng nói:
- Trước khi Vũ nhi rời đi, thật sự đã từng cho ta biện pháp liên lạc với hắn. Nhưng bất quá bắt đầu từ chín năm trước, đã không còn liên lạc được. Hôm nay sinh tử không biết!
Nghe được lời ấy Liễu Nguyệt Như nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào thanh niên tóc đen kia. Trên mặt nàng mang vẻ thất sắc, thật sự không hề nghĩ tới hôm nay bên trong Quan Vân Điện đang nghị sự lại liên quan tới sư phụ mình. Nàng biết chắc vị thanh niên tóc đen trước mặt thân phận cũng cao hơn toàn bộ mọi người nơi này, tu vi càng thêm mạnh mẽ tuyệt đối, pháp lực vô biên, không kém hơn sư phụ của mình, đồng dạng đều là nhất lưu tuyệt đỉnh.
- Ngay cả vị này cũng không biết hành tung của sư phụ, chẳng lẽ thực sự có chuyện xảy ra?
Trong điện cũng có hai mươi mấy người đồng thời biến sắc. Chỉ có mấy người ngồi gần Nông Dịch Sơn vẻ mặt vẫn vô cùng trấn định.
Quả nhiên chỉ một lát sau, những người có vẻ mặt kinh hãi đều lục tục trấn tĩnh trở lại, đây là vì họ đã phát giác những người ngồi bên trên dáng vẻ như có dự liệu trước.
- Vội cái gì!
Khiển trách nhẹ một tiếng, Nông Dịch Sơn mang theo ánh mắt lệ sắc quét nhìn mọi người, lúc này mới lạnh lùng mở miệng nói:
- Đừng quên còn có Bạch Đế kiếm! Ta cũng là người tu tập Hiên Viên Bí Kiếm, Bạch Đế kiếm có vấn đề hay không cũng có thể dò xét một chút. Tín ngưỡng chưa ngừng, cung phụng còn tồn tại. Hôm nay dù có bị vẫn lạc vẫn sẽ không đổi chủ. Chiến Tuyết đã bình yên vô sự, có mặt nàng, Vũ nhi hơn phân nửa bình yên vô sự.
Mọi người trong điện lúc này mới lộ vẻ nhẹ nhàng, nghe qua tựa hồ có chút mất mặt mũi, Liễu Nguyệt Như cũng không có cảm giác gì ngoài ý muốn.
Quảng Lăng Tông có nhân vật nào có thể lên được mặt bàn thật sự là còn quá ít, còn chưa đủ đem ra chống đỡ tông môn. Mà Nhạc Vũ hiện tại lại là cột trụ lớn nhất của Quảng Lăng Tông.
Ngay cả chính nàng, chỉ sợ trong tương lai một thời gian cực dài cũng sẽ trở thành cột trụ như thế.
Tuy Nhạc Vũ cũng không yêu cầu nàng phải ở lại thế giới này bao lâu, nhưng cũng yêu cầu nàng phải bồi dưỡng được một hậu bối đệ tử đủ chống đỡ Quảng Lăng Tông, pháp lực có thể gánh vác được bổn tông trong tương lai, sau đó mới có thể cho phép nàng phi thăng tới Hồng Hoang thế giới, chỉ vì lo lắng mấy ngàn năm tương lai Quảng Lăng Tông còn chưa đủ sức để tự vệ.
Chỉ nghe được tin tức về Bạch Đế kiếm, trong lòng Liễu Nguyệt Như đã cảm thấy an tâm trở lại. Mặc dù nàng cũng hiểu mình thông tuệ, nhưng dù sao cũng không bằng thái sư tổ, kinh nghiệm phong phú.
Ngay sau đó nàng cảm thấy kỳ quái, đang êm đẹp vì sao phải nghị luận chuyện này?
Còn đang khó giải thích, liền nghe vị trưởng lão họ Phong ngồi bên dưới mở miệng nói:
- Bạch Đế kiếm nhiều nhất chỉ có thể chứng nhận bất trắc, cũng không bảo hiểm. Chuyện nơi này chỉ sợ khó mượn được xu thế của Vũ nhi. Vấn Hà Tông đang êm đẹp lại muốn đầu nhập Huyễn Tâm Tông. Kỳ hoặc bên trong thật sự là quá nhiều, sợ chư tông đang có chủ tâm mượn chuyện này để dò xét. Nếu như tông ta xuất động nhân thủ đi diệt trừ, xác thực chỉ sợ bọn họ còn có thủ đoạn khác, nhưng nếu không giải quyết, chẳng phải lại đi chứng thực chuyện Vũ nhi trong khoảng thời gian ngắn không cách nào trở về tông môn kịp lúc hay sao?
Vu Duy nghe được nhất thời cau mày:
- Theo ý ta, hay là trực tiếp giết tới cửa cho thỏa đáng! Ta thật không tin, Huyễn Tâm Tông thật có can đảm động thủ với chúng ta?
- Động thủ thì không đến nỗi! Chỉ sợ bên trong còn có bẫy rập, chờ chúng ta tự nhảy vào. Lần trước ân oán giữa Huyễn Tâm Tông cùng chúng ta đã khó thể hóa giải, lần này lại đắc tội chúng ta sâu hơn một chút, lại có ngại gì?
Phong Vân khẽ mỉm cười, cũng không tranh cãi, nhưng lại làm mọi người trong điện sực tỉnh.
Sau đó một khắc lại có người mở miệng nói:
- Nếu là như vậy, thì đợi thêm hai năm nữa hãy nói. Hôm nay Cung trưởng lão đã đăng nhập Đại Thừa cảnh giới, đoán chừng thêm hai năm Mạc trưởng lão cũng sẽ làm được. Khi đó trong tông môn có thêm hai tu sĩ Đại Thừa trấn giữ, liền có dư lực đi ứng phó chuyện này. Chỉ là Vấn Hà Tông trở bàn tay có thể tiêu diệt…
Liễu Nguyệt Như cơ hồ không chút nghĩ ngợi, suy nghĩ đợi thêm hai năm thời gian, còn không làm cho mình thêm tức giận?
Vấn Hà Tông đối với Quảng Lăng Tông mà nói tuy không phải tông môn trọng yếu gì, thậm chí trước kia nàng cũng chưa từng nghe nói, nhưng có thể kết luận, hôm nay chỉ có thể nhịn xuống, sau đó sẽ có nhiều loại thủ đoạn hiểm ác cấp bách ập tới.
- Chẳng qua chuyện này thật sự khó giải quyết…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.