Chương trước
Chương sau

Nguyên lai kiếm khí của Thập ngự phục ma kiếm trận đều là siêu phẩm huyền binh,
Sau khi đọc được một số miêu tả về Phục Ma Kiếm trận trong ba quyển điển tịch đã ố vàng, Nhạc Vũ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Bộ kiếm trận này vào thời hồng hoang cũng không phải là xuất chúng, uy lực của nó tương đương với một kiện tiên bảo, tiên nhân bình thường nếu không chú ý cũng sẽ bị trảm sát.
Ngoài ra đúng như Đào Chính từng nói, thanh danh của bộ Thập ngự Phục Ma Kiếm trận này sau hồng hoang cũng không nhỏ. Năm đó siêu cấp đại phái Kì Hoàng tông ở Trung Nguyên Lạc châu gom được một bộ thập ngự Phục Ma Kiếm kiếm trận chấn nhiếp thế gian, truyền thừa qua vạn năm mới bị tất cả các đại tông môn liên thủ tru tuyệt. Nghe đồn trận chiến ấy cực kỳ thảm liệt, ngoại trừ năm cao thủ Đại Thừa Cảnh vẫn lạc đương trường thì còn có mười ba vị tu sĩ chứng nhận trường sinh sau này lần lượt vẫn lạc không thể chuyển thế trùng tu, quả nhiên là uy lực tuyệt luân.
Bất quá có thể xác định Phù Sơn tông không thể thu thập được mười thanh phi kiếm kia, hầu hết chúng đều nằm trong phủ khố của các tông môn, còn trận đồ thì không biết vì sao mà rơi vào tay Phù Sơn tông .
Ngay cả một thanh phi kiếm cũng không tìm được, vậy thì cũng chỉ có thể dùng đồ mô phỏng mà thôi.
Trong lòng khẽ động, Nhạc Vũ lấy ra một cái hồn ngọc, sau đó đưa vào đồ hình trận đồ của Càn Khôn hoàn tỏa tinh thông trận. tiếp đó hắn dùng một chỉ bắn ra về đại điện, lệnh cho đệ tử Minh Trụ Phong theo đó sửa chữa đại trận hộ sơn.
Tri thức về pháp trận của hắn vẫn không bằng bậc tông sư trận đạo như Xương Băng Hồng. Mặc dù đã dựa vào sự trợ giúp của Đại Diễn linh trận để phân tích qua Càn Khôn hoàn tỏa tinh thông trận nhưng thực sự vẫn không đủ tri thức để cải biến cấu thành đại trận này.
Bộ đại trận này cơ hồ xem như hoàn mỹ. Muốn hắn phá trận thì có thể, nhưng bảo cải biến chắc chắn sẽ làm giảm uy lực của nó.
Điều hắn cải tiến đơn giản chỉ là quấy nhiễu quá trình đối phương phân tích diễn biến linh lực bên trong trận. Điều này trước kia Nhạc Vũ cảm thấy nên rút ngắn nhưng hiện giờ lại hận không kéo dài được càng lâu càng tốt.
- Tán tu sao?
Nhớ tới đôi nam nữ trấn giữ Thập ngự Phục Ma Kiếm trận trận đồ, còn thêm cả ba tu sĩ chuẩn Nguyên Anh, Nhạc Vũ khẽ mím môi, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Lần này tuy đã đoán sai thực lực đối phương nhưng với bố trí của hắn vẫn có thể miễn cưỡng giữ được Hạ Cơ sơn, còn mười mấy ngọn núi kia chắc sẽ bị đối phương tiêu diệt.
Chiến cuộc tại đây tuy không ảnh hưởng đến toàn cục nhưng chắc sẽ khiến cho những tiểu tông môn và tán tu nghiêng về đối phương.
- Các bạn đang đọc truyện tại truyen yy chấthegioitruyen.com.
- Cũng không biết Phù Sơn tông còn có tán tu che giấu bên ngoài hay không? Nếu có thêm một hai người thì bên mình sợ sẽ ăn không tiêu. Bên Quảng Lăng tông, ngoại trừ Diệp Tri Thu sư thúc bên ngoài thì cũng không biết có nhân thủ nào dấu diếm hay không. May mà có thêm Đằng Huyền nên về nhân thủ cũng không tính là bất lợi.
Mấy ngày trước, Thượng Ngạn và Đằng Huyền đã tới đây, vừa khéo lúc Nhạc Vũ cũng cần nhân thủ tin được. Thượng Ngạn được hắn xếp vào chức vị kiểm tra chất lượng linh dược. Về phần biểu hiện của Đằng Huyền càng khiến hắn kinh hỉ, muốn tiếp tục bồi dưỡng thêm cho nó. Để triệt để tiến hóa thành đằng xà cần tuyệt đại cơ duyên, bất quá để tiến thêm một bước thì hắn tự hỏi có thể làm được.
- Càn Khôn hoàn tỏa tinh thông trận để đấu với thập ngự Phục Ma Kiếm trận. Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn ứng đối với huyền dương Thái Cực Đồ, ngoại trừ đó ra thì không biết địch nhân còn ẩn tàng thứ gì. Không biết cuộc chiến nửa năm sau mình sẽ ứng đối ra sao? Kệ đi! Trước hết mình phải luyện thành Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ tư rồi hãy nói, sau đó Đại Tiên Thiên Huyền Băng Li Hỏa Chân Quyết còn có thể tiến thêm một tầng!
Nhạc Vũ suy ngẫm chỉ chốc lát, trước hết bỏ qua việc này mà bắt đầu xem xét những điển tịch có liên quan đến trận đạo phù triện. Hắn vẫn luôn nghiên cứu những điển tích này ở mọi lúc mọi nơi.
Việc đọc của hắn vẫn tiến hành như cũ, tiện tay lật qua là coi như xong. Những tinh yếu trong đó đợi sau này phân tích. Bất quá hiện giờ bên cạnh Nhạc Vũ còn có Chiến Tuyết, từ sau khi nàng thành công chứng nhận thần vị thì lực tính toán và trí nhớ thậm chí còn vượt qua hắn.
Bất quá Nhạc Vũ lúc này lại không thể tĩnh tâm, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến kẻ địch trong tối kia. Ngoài việc thập ngự Phục Ma Kiếm trận thì điều khiến hắn lo lắng nhất chính là người này. Cũng may là việc đọc của hắn chỉ cần lướt qua còn mọi việc đã có hệ thống phụ trợ trí năng xử lý.
Vào buổi chiều, ba người Nhiễm Lực Lâm Trác cùng Nhạc Băng Thiến theo lệ cũ đến phòng của hắn hỏi về những chỗ ngi vấn trong tập luyện. Nhạc Vũ lúc này mới miễn cưỡng kiềm chế tâm thânđể giảng giải cho ba người, chỉ là vẻ sầu lo vẫn hiện ra trên mi tâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vào ngày hôm sau thì không thấy mấy người Nhiễm Lực tới. Đầu tiên Nhạc Vũ cảm thấy khó hiểu, sau đó liền đoán ra chắc mấy người sợ ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn tới đại cuộc.
Nhạc Vũ dở khóc dở cười, bất quá cẩn thận ngẫm lại thì đúng là lúc này hắn cũng không thể nào phân tâm, liền lấy ra một số hồn ngọc rồi ghi vào trong đó cách thức giải quyết những nghi vấn và khó khăn hắn đã từng gặp phải lúc tập luyện. Bên trong còn có hiệu quả ảo thuật nên càng thêm trực quan.
- Đáng tiếc lúc này không có thần thông phân thân của Nguyên Anh Phân Thần cảnh nên cũng chưa có năng lực ký thác nguyên thần.
Đối với loại thần thông phân thân này của đạo gia, Nhạc Vũ vẫn luôn cực kỳ thèm muốn. Khi đó có thể một người đi đọc sách, một người tới chỗ Xương Băng Hồng nghe giảng bài, người còn lại thì tọa trấn Hạ Cơ sơn, chẳng phải là quá kỳ diệu?
Khi đó bản tôn thêm hóa thân hợp lực, tự mình tạo thành một bộ Quảng Lăng kiếm trận, người Phù Sơn tông coi như không đáng lo. Bất quá tài liệu để có thể làm thân ngoại hóa thân tài liệu đã tuyệt tích trên thế gian. Từ sau khi hồng hoang vỡ nát, chưa có một người nào trên Đông Thắng đại lục chính thức tu luyện thành thân ngoại hóa thân, trước Hồng Hoang cũng không có mấy người. Nhạc Vũ cũng chỉ có thể tưởng tượng một phen mà thôi. Ngược lại là Chiến Tuyết chỉ cần đạt tới cảnh giới nhất định, tụ tập đầy đủ thần lực thì có thể hình thành phân thân.
Mấy ngày sau đó, Nhạc Vũ cuối cùng cũng gạt đi đủ các thứ lo lắng trong nội tâm để chuyên chú tu hành. Để tăng cường chiến lực, Nhạc Vũ ưu tiên lựa chọn nghiên cứu trậnđạo, đặc biệt là các loại trận đồ kiếm khí lấy được từ Tử Vân Tiên Phủ. Hắn tuyệt đối không tin với sức của một Phù Sơn tông có thể hoàn thiện một bộ Thập ngự phục ma trận đồ đại trận.
Còn về miếng hồn ngọc ghi lại những tinh yếu kiếm thuật một đời của Đoan Mộc Hàn, Nhạc Vũ sau một tháng thì cảm giác hấp thu được một nửa tinh hoa trong đó, từ kiếm thuật đến đao thuật đều có đột phá. Âm Nha đao dùng Âm Công làm chủ thì không có gì, bất quá khi Nhạc Vũ dùng Phong Nha kiếm sử xuất Quảng Lăng tuyệt kiếm thì càng thêm xoay tròn như ý, khí tượng thâm nghiêm.
Ngày hôm đó trong đình viện, Nhạc Vũ dùng phương thức tùy tâm sở dục sử dụng thức Đái Lệ Sơn Hà của Quảng Lăng tuyệt kiếm. Nhìn ngọc sắc kiếm quang, khóe miệng Nhạc Vũ dần lộ ra mấy phần vui vẻ.
Hiện giờ hắn đã có thể đem ba thức này tùy ý phân chia mà không hề ảnh hưởng đến uy lực, coi như chân chính làm chủ.
Đáng tiếc mình không có phi kiếm phù hợp để tập Lưỡng Nghi hàn cực diễm tuyệt kiếm của sư phụ, cũng không thể chia ra đầy đủ pháp lực. Nếu không chiến lực của mình hiện giờ đã có thể tăng thêm một thành. Bất quá kiếm thuật hiện giờ của mình đã không sợ Ngao Hải.
Trong trận chiến mấy tháng trước, Nhạc Vũ vẫn rất kiêng kị lẫn ấn tượng thuật ngự kiếm của người này. Tuy có Phong Nha kiếm nơi tay cũng không dám công kích vì biết rõ không địch lại kiếm thuật tuyệt thế của đối phương, mãi đến hôm nay mới có đủ tự tin.
Lúc này Chiến Tuyết trên không trung vẫn còn sợ hãi, trốn đến bên cạnh Kim Quan hỏa xà phía xa. Uy lực của Quảng Lăng tuyệt kiếm cực lớn, với tu vi của Nhạc Vũ hiện giờ đã có thể phát huy toàn bộ khiến cho thần thú trung vị cửu giai như Đằng Huyền cũng kiêng kị cực kỳ.
Đem Phong Nha kiếm thu vào Tu Di Giới, Nhạc Vũ cười khẽ một tiếng rồi lấy ra một viên lục chuyển Trúc Cơ Đan ném vào miệng Sơ Tam để tăng tiến tiềm lực chân viêm. Đằng Huyền lúc này đã sớm không kiên nhẫn lăn qua lăn lại trên mặt đất, phun đầy liệt diễm quậy phá.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, vỗ vỗ để Sơ Tam bay đi rồi mới dùng một đạo pháp lực bắt lấy Đằng Huyền. Vốn hắn định gõ vào đầu nó nhưng sau lại chỉ khiển trách, tiếp đó lấy ra mấy dược hoàn màu đỏ ném vào miệng nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.