Đoạn Lệ còn chưa nói xong, Đoạn Chi Vân đã theo kịp tiết tấu, phối hợp theo lời nói của hắn, suy yếu ngã lên người thị nữ tiểu Mai.
"Ngài xem này..." Đoạn Lệ nhìn nữ nhi nhà mình, rồi lại nhìn về phía Lâm Tử Lộc, người đang nhàn nhã phe phẩy cái quạt ngọc, bộ dáng rất là bất đắc dĩ.
"Ôi chao, ai, ôi, Đoạn gia chủ không phải là rất thương yêu nữ nhi sao, lệnh ái không phải cũng đang ở đây sao, gặp mặt một chút thôi có gì mà không tiện?" Lâm Tử Lộc muốn thu chiết phiến lại, khổ nỗi chỉ có một bên tay trái là hoạt động được, tay phải đang bị nắm chặt trong tay mỗ nam nhân nào đó rồi.
Lúc nàng còn đang xấu hổ vì không biết nên làm sao cho phải thì đã có một bàn tay nhanh hơn một bước, đoạt được cái chiết phiến từ trong tay nàng, hắn trực tiếp khép lại, rồi không có chút do dự ném thẳng về phía sau, một lúc sau cũng không nghe thấy có tiếng vật nặng nào rơi xuống đất, Lâm Tử Lộc biết là Dạ Ẩn đã tiếp được nó.
Nàng lẩm bẩm hai tiếng, một lần nữa nhìn về đám người Đoạn gia, nãy giờ ngoãn ngoãn không nói gì.
"Thế nào? Chỉ có cự ly vài bước chân, chẳng lẽ còn muốn bản công tử tự mình nghênh đón hay sao?" Lâm Tử Lộc nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt không giận mà uy, ngữ điệu trong veo mà lạnh lùng, cùng với dáng vẻ ngày thường của Quân Lâm giống nhau như đúc.
Kỹ năng bức bách người này xem như nàng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326423/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.