Lâm không nói gì, chỉ nhìn thẳng nàng, thần sắc trong đôi mắt màu đen kia lưu chuyển rất phức tạp. Những ngày gần đây, đầu của hắn càng ngày càng đau, tuy rằng trínhớ không hề khôi phục, nhưng cả người giống như đột nhiên tăng trưởngthêm mười tuổi.
”Ngươi làm sao vậy?” Lâm Tử Lộc thấy hắn không có phản ứng, dung tay vỗ vỗ lên mặt hắn.
Ai biết tay của nàng vừa đụng đến khuôn mặt của hắn, hắn liền bắt lấy cổtay nàng. Nàng không hiểu, liền trừng mắt nhìn hắn, nhìn thử xem hắnmuốn làm gì.
Hắn cái gì cũng không làm, chỉ bình tĩnh đứng nhưvậy một lúc, sau đó buông tay nàng ra. Hắn hướng nàng ngây ngô cười:“Nương tử, ngươi béo rồi.”
Vừa nghe lời này, Lâm Tử Lộc liền lậptức chạy vội vào phòng, cầm lên gương đồng, nhìn trái nhìn phải, nàngnhỏ giọng than thở: “Chỗ nào béo lên, rõ ràng vẫn rất gầy yếu a, nhìnvẫn giống như một cây gậy trúc, tự nhiên nói vậy khiến ta cao hứng hụtmột phen. Dáng người của ta bây giờ còn cách mục tiêu của ta thật xa, về sau cuộc sống chúng ta tốt hơn một chút, ta nên bồi bổ thân thể thậttốt, cũng không biết ở đây có đu đủ không nữa...”
Tô Ngọc Li đi đến cửa phòng Lâm Tử Lộc, thì liền nghe thấy nàng đã đang huyên thuyênnói những lời kỳ quái, hắn đưa tay lên gõ cửa phòng nàng, mở cửa cánhra.
Lâm Tử Lộc quay đầu, một tay còn đang cầm gương đồng, một tay còn đang xoa ngực, nhìn thấy người tới là Tô Ngọc Li, yên lặng đem taychuyển đến trên vai, nhéo hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326313/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.