Ta chưa từng thấy Hình Huân uống rượu, hắn luôn cho ta cảm giác như một bạch y kiếm khách trong tiểu thuyết kiếm hiệp, luôn chỉ uống thứ nước sạch sẽ tinh khiết, vĩnh viễn chỉ vì võ của hắn, kiếm của hắn, mà giữ mình thanh sạch, trong veo tựa như làn nước. Thế nhưng hôm nay, kẻ bị ta bỏ lại trong phòng, không biết từ lúc nào đã kêu tiểu nhị đem đến mấy bình rượu ngon đã ủ lâu năm, ngay cả chén cũng lười dùng, trực tiếp nâng lên bình rượu, đưa lên miệng, rốt cuộc, thì một nửa rót vào trong miệng, một nửa kia thì tràn ra, thấm ướt cả nửa người trên… Vậy nên, cả người uống lẫn người nhìn hắn uống, đều say… 
Mùi rượu, ở trên người kẻ nào, cũng đều thật khó ngửi. Đám anh em ở ký túc xá của ta mỗi lần buồn chán đều kéo nhau uống rượu, khiến cuối cùng, cả phòng đều tràn ngập mùi chua chua cùng gây gây của thịt muối. Thế nhưng, Hình Huân lại không hề giống thế, rượu ở trên người hắn, không hề lưu chút vết tích uế nào, nhãn thần của hắn vẫn trong trẻo như vậy, cử chỉ vẫn ưu nhã hào hiệp như vậy. Rõ ràng đã chìm trong men rượu nồng, nhưng lại khiến ta có cảm giác như được gột rửa tẩy trần bằng thanh thủy — giống như đem rượu đổ lên trên mũi kiếm sắc bén, từng giọt rượu như châu ngọc trong suốt sáng long lanh bắn tung ra xung quanh, mà lưỡi kiếm, lại càng thêm sáng. 
Đột nhiên, ta lại rất muốn ngồi xuống, không nói cái gì gia sự quốc sự thiên hạ sự ( chuyện nhà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-chi-tan-cuc/1353005/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.