Trời dần trở nên âm u, mây đen kéo tới mỗi lúc một dày đặc, như muốn tô thêm cho sự đau thương của người diễn viên trong vở bi kịch. 
Thế nhưng mưa còn chưa đổ xuống, dưới tầng trời thấp chỉ có những cánh chuồn chuồn lướt đi ảm đạm, mang theo sự lo lắng bất an. 
Vì sao không có ánh mặt trời, mà cảnh vật bốn phía tự dưng lại sáng như vậy a? Đột nhiên ta nhớ tới, lúc xưa có lần ta thắc mắc hiện tượng tự nhiên kỳ lạ này, mẫu thân đã nói, ngươi không cần biết rõ nguyên nhân làm gì, chỉ cần nhớ kỹ, nếu trời đang đầy mây âm u u ám đột nhiên sáng lên, thì sau đó nhất định mưa sẽ tuôn xuống xối xả. Lúc mưa to, tiểu bằng hữu ngàn vạn lần nên nhớ kỹ không nên trú dưới tàng cây hay đứng tại nơi trống trải mà làm cột thu lôi. 
Tỉnh lại từ trong hồi ức, ta đột nhiên phát hiện, nơi ta đang quỳ, bốn phía cây cối đều vì xây mộ mà chặt hết, hiện nay thứ duy nhất cao hơn ta chính là tấm bia mộ bị gãy mất phân nửa. 
Ách, ta thương tâm a, nhưng không hề có dự định thử xem vận khí mình tốt đến đâu, có thể hay không giống mấy diễn viên khí phách đầy mình quỳ gối giữa trời sấm sét. Hơn nữa, ta cũng không mong ai đó đang đứng trầm mặc cách chỗ này không xa cũng vì ta mà bị bạo vũ làm cho ướt hết người. 
Thôi được, cái bọn họ muốn chỉ là một người mang tên Phạm Cửu Tiêu, mà ta, ngoại trừ sắm vai “Phạm Cửu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-chi-tan-cuc/1353004/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.