Khi Tống Việt tỉnh lại thì đã là chiều muộn.
Thân thể thật sự suy yếu bất kham, ngay cả sức để chống mình xuống giường cũng không có.
Khẽ mở mắt ra, dư quang tịch dương từ cửa sổ chiếu vào, bên giường có bóng người ngược sáng đang chờ đợi, nhìn không rõ mặt.
Trong lúc hoảng hốt, Tống Việt kêu tên một nam nhân.
Một hồi lâu, mới thấy tiếng nói khó xử vang lên, “Tướng quân, Ngài khỏe không…”
Không phải Triệu Đình Hạo.
Ánh mắt Tống Việt không tránh khỏi thất lạc.
Đúng vậy, đến nay nam nhân còn chưa rõ tung tích, làm sao có thể ở bên y như trước kia chứ?
“Tướng quân, Ngài không thể tiếp tục lao lực nữa, nếu không thì dù có tìm được Hoàng Thượng thì ta cũng phải chịu tử tội thôi.”
Thượng Quan Vân cố gắng nói bằng giọng thoải mái để giảm bớt không khí áp lực, nhưng lại chạm tới tâm bệnh của Tống Việt, sắc mặt y càng khó coi hơn.
“Hoàng Thượng không chết, ta biết mà.”
Thượng Quan Vân nghe Tống Việt nói thế, ánh mắt nhất thời tỏa sáng.
Trước kia từng nghe nói, giữa những người yêu nhau sâu đậm có thể có tâm linh tương thong. Nếu ngay cả Tống Việt cũng bảo Hoàng Thượng chưa chết, vậy ít nhất cũng có thể xác định rằng Triệu Đình Hạo còn tại nhân gian.
Tống Việt nắm mắt quay sang chỗ khác.
“Nhưng hắn lại không muốn trở về.”
Thượng Quan Vân không nhìn được nét mặt Tống Việt bây giờ.
“Gánh nặng ‘Hoàng đế’ này là do ta áp đặt cho hắn, hắn thực khổ cực, chịu không nổi, nên mới muốn chạy trốn…”
Thượng Quan Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ki/1354112/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.