Dương Mẫn Mẫn đúng là giỏi nói chuyện. Cô tô nói hai tiếng đồng hồ mà không hề dừng lại, sau khi Dương Mẫn Mẫn nói xong thì đến mấy giáo viên bộ môn nói một chút tình hình lớp.
Vương Trạch Vinh hôm nay đúng là rất buồn bực, gần như mỗi một giáo viên đều phê bình con hắn nghịch ngợm.
Vương Trạch Vinh vốn nghĩ con mình vốn không giỏi thì ở lớp cũng xếp trung bình, nhưng không ngờ lại là như vậy. Từ lời nói của mấy giáo viên có thể nhìn ra thằng con của hắn ở nhà thì nghe lời, nhưng ở lớp lại khác hẳn.
- Mời phụ huynh của em Vương Nhạc Sơn ở lại một chút, các phụ huynh khác thì xin mời về.
Dương Mẫn Mẫn nhìn Vương Trạch Vinh rồi tuyên bố tan họp.
Vương Trạch Vinh lắc đầu và rất buồn bực, hắn đương nhiên hiểu rõ giáo viên xinh đẹp này lưu mình lại chính là nói chuyện về Vương Nhạc Sơn.
Sau khi tan họp, có không ít phụ huynh vây quanh bên cạnh Dương Mẫn Mẫn mà hỏi tình hình con mình. Vương Trạch Vinh đành phải ở bên mà chờ.
- Bí thư Vương, mời ngài hút thuốc.
Đột nhiên có người nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh quay đầu lại thì thấy đó là một người đàn ông trung niên, hắn cũng có một chút ấn tượng về người này.
- Anh là?
- Bí thư Vương, con của tôi vừa lúc học cùng lớp với con ngài. Tôi là Bàng Quân – giám đốc công ty Kiến trúc Bắc Kinh, tôi từng đến làm việc ở Thường Hồng cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038447/chuong-1313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.