Chỉ còn hơn một năm nữa là sang nhiệm kỳ mới, tâm tình của Hạng Nam cũng không quá tốt. Vất vả mãi mới lên được vị trí này thì sang nhiệm kỳ mới thì mình lại phải lui xuống, nghĩ đến tình hình Hạng gia sau khi mình lui là tinh thần của hắn lại suy giảm. Đương nhiên khi ở trước mặt mọi người thì Hạng Nam vẫn thể hiện một hình tượng đạm bạc.
Hiếm khi về nhà sớm, nhìn thấy Hứa Tố Mai đang ôm cháu ngồi trên ghế xem TV, Hạng Nam liền lại gần bế Hạng Đỉnh Thiên thì tâm trạng tốt lên rất nhiều, cuối cùng Hạng gia cũng không tuyệt tự trên tay mình.
- Tại sao lại về sớm như vậy?
Hứa Tố Mai hỏi có phần ngạc nhiên.
Hạng Nam đùa nghịch với cháu trai một hồi rồi mới lên tiếng:
- Chỉ hơn một năm nữa thôi là ngày nào tôi cũng có thể ở nhà với mọi người!
Nhận ra được cảm xúc của Hạng Nam, Hứa Tố Mai cười nói:
- Như vậy cũng tốt, có thể sống lâu hơn vài tuổi. Ông nhìn lại mình hiện giờ đi, ngày nào cũng bận bận bịu bịu ngay cả nhà cũng không thèm về. Cứ toan tính chi cho mệt, sau khi về rồi thì đi các nơi một chút là có thể thoải mái rất nhiều!
- Nói thì là như thế, ai!
Hạng Nam lắc lắc đầu, hắn sao không hiểu lời của Hứa Tố Mai cơ chứ, nhưng Hứa Tố Mai sao biết được khi không có việc gì để làm cũng là một loại thống khổ.
Đang nói chuyện thì Hạng Kiền tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khi/3038218/chuong-1199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.