Tiếng chuông báo thức reo lên xé tan sự yên lạnh trong căn phòng.
Lộ Viên Viên khó khăn quơ quào tắt tiếng chuông báo điện thoại, nặng nề trở mình.
Nhớ ra điều gì đó, Lộ Viên Viên giật mình ngồi dậy, phát hiện người bên cạnh đã sớm rời đi.
Cô rũ mi, nhẹ vuốt mái tóc rối bời, "Đi cũng không để lại câu nhắn nào"
'Cạch'
Lộ Viên Viên nghe tiếng động vội sợ hãi quay ra, Tiêu Giãn đặt tô cháo nóng hổi trước mặt cô.
"Giật cả mình, sao anh còn ở đây?"
"Ngủ có ngon không? Em ăn đi, anh đưa em đi làm. "
"Hôm nay tôi không có đến công ty."
Tiêu Giãn gật đầu như đã biết từ trước, "Anh đưa em đến cuộc họp báo."
"Làm sao anh...", cô đoán chừng là nghe được từ miệng của Tư Dĩ Nam.
Tiêu Giãn bước đến xốc chăn lên, lần này Lộ Viên Viên mới chịu đứng dậy, "Buồn ngủ chết mất."
Anh cẩn thận xếp gọn gàng, đột nhiên nhìn thấy vệt máu lớn trên gra, vội vàng chạy đến trước phòng vệ sinh đập cửa dữ dội, "Viên Viên... Viên Viên..."
"Sao đó! Anh hét cái gì vậy, tôi đang giải quyết chút việc cá nhân."
"Em mau ra đây, mau ra ngoài."
"Anh có bệnh à, thiệt tình, đợi tôi chút đi."
Lộ Viên Viên vừa mở cửa ra, Tiêu Giãn đã lao đến kéo tay cô lôi đi, làm cô suyết bật ngửa ra sàn, "Anh Tiêu, anh lại giở chứng gì vậy? Trễ cuộc họp báo mất, bỏ tôi ra..."
"Đi."
"Đi đâu? Tôi còn chưa có thay đồ? Tóc tai bù xù như bà thím..."
"Đến bệnh viện."
"Đến đó làm gì chứ? Bỏ tôi ra, anh điên rồi."
Tiêu Giãn mặc kệ, kiên quyết lôi kéo cô ra ngoài.
Lộ Viên Viên trên trần đời sợ nhất là để mặt xấu ra ngoài cửa, la hét muốn trốn.
"Em bị bệnh nan y mà giấu tôi sao?"
Lộ Viên Viên nghệch mặt ra, ngu ngốc nhìn người đàn ông trước mặt một lượt, cô bệnh nan y sao lại không biết vậy?
Tiêu Giãn thấy cô im lặng, cho rằng nói đúng trọng tâm khiến cô không thể chối cải, lại lôi cô xuống cổng.
Thím Trương thấy hai vợ chồng trẻ lôi lôi kéo kéo, vừa tưới cây vừa cười lớn, "Sáng sớm đã tràn đầy sinh lực vậy sao? Đúng là người trẻ tuổi..."
Trên xe, Tiêu Giãn không nói thêm câu nào mặc kệ Lộ Viên Viên bên cạnh có giải thích như thế nào cũng thể lọt vào tai anh.
Chiếc xe được khởi động, chạy ra khỏi chung cư.
Lộ Viên Viên nhìn bản thân trong gương chiếu hậu, tóc tai rối tung, mặt mày trắng tát như xác sống, quần áo còn là đồ ngủ.
Nhìn mình không khác con nhỏ bệnh tâm thần, Lộ Viên Viên sốc đến suýt khóc, quay sang hét lên.
"Tôi đã nói không phải bệnh nan y, hôm nay bà dì của tôi đến."
Cô quyết định nói thẳng, khẳng định lần này khiến anh bẻ mặt.
"Em nói dối."
Lộ Viên Viên trừng lớn hai mắt, "Tôi nói dối?"
"Anh ở phòng em, không hề nhìn thấy dì nào đến chơi cả."
Con mẹ nó! Cô lần này thật muốn cắn lưỡi mình tự sát tại chỗ, nói chuyện với tên này chắc cô tăng huyết áp mất.
Xe dừng tại bệnh viên trung tâm, Tiêu Giãn kéo cô xuống lôi đi thật nhanh.
Nhìn các bệnh nhân nhìn mình chằm chằm như kẻ tâm thân trốn viện, Lộ Viên Viên khóc trong lòng nhiều chút.
Vị bác sĩ thấy anh đặt cô vào bên ghế bệnh nhân, liền quan sát cô thật kĩ.
"Cô gái trẻ, có bệnh gì sao?"
"Là bác sĩ khám mới ra kết quả, hỏi người khác sao mà biết trả lời", Tiêu Giãn khó chịu nói một lượt.
Lộ Viên Viên thất thần lần nãy đã đập mạnh bàn, hét lên với bác sĩ, "Cầu xin ngài, hãy nói cho hắn biết tôi đang rụng dâu đi, tôi thật sự mệt mõi..."
Bác sĩ nhịn cười đến mặt đỏ bừng, vai run run.
Tiêu Giãn vẫn nghiêm mặt nhìn bác sĩ, ánh mắt sắc lạnh không hiểu gì.
......................
Một lúc sau, cả hai bước ra khỏi phòng khám, Tiêu Giãn mím môi nhìn người phụ nữ phờ phạt.
"Thật sự chỉ là một hiện tượng sinh lí bình thường sao?"
Lộ Viên Viên mệt mõi lê chân ra khỏi nơi mất mặt này, không muốn trả lời thêm điều gì.
Tiêu Giãn đi được mấy bước lại hỏi cô mấy câu vô nghĩa.
"Chảy nhiều máu như thế liệu em có chết bất thình lình không?"
"Sẽ chết, không chết vì mất máu, mà chết vì sự đày đọa của anh đó, lên mạng mà tìm hiểu thêm đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]