Tiếng chuông báo thức reo lên xé tan sự yên lạnh trong căn phòng.
Lộ Viên Viên khó khăn quơ quào tắt tiếng chuông báo điện thoại, nặng nề trở mình.
Nhớ ra điều gì đó, Lộ Viên Viên giật mình ngồi dậy, phát hiện người bên cạnh đã sớm rời đi.
Cô rũ mi, nhẹ vuốt mái tóc rối bời, "Đi cũng không để lại câu nhắn nào"
'Cạch'
Lộ Viên Viên nghe tiếng động vội sợ hãi quay ra, Tiêu Giãn đặt tô cháo nóng hổi trước mặt cô.
"Giật cả mình, sao anh còn ở đây?"
"Ngủ có ngon không? Em ăn đi, anh đưa em đi làm. "
"Hôm nay tôi không có đến công ty."
Tiêu Giãn gật đầu như đã biết từ trước, "Anh đưa em đến cuộc họp báo."
"Làm sao anh...", cô đoán chừng là nghe được từ miệng của Tư Dĩ Nam.
Tiêu Giãn bước đến xốc chăn lên, lần này Lộ Viên Viên mới chịu đứng dậy, "Buồn ngủ chết mất."
Anh cẩn thận xếp gọn gàng, đột nhiên nhìn thấy vệt máu lớn trên gra, vội vàng chạy đến trước phòng vệ sinh đập cửa dữ dội, "Viên Viên... Viên Viên..."
"Sao đó! Anh hét cái gì vậy, tôi đang giải quyết chút việc cá nhân."
"Em mau ra đây, mau ra ngoài."
"Anh có bệnh à, thiệt tình, đợi tôi chút đi."
Lộ Viên Viên vừa mở cửa ra, Tiêu Giãn đã lao đến kéo tay cô lôi đi, làm cô suyết bật ngửa ra sàn, "Anh Tiêu, anh lại giở chứng gì vậy? Trễ cuộc họp báo mất, bỏ tôi ra..."
"Đi."
"Đi đâu? Tôi còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-huyen/2838451/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.