Chương trước
Chương sau
"Vệ sĩ... Tiêu..."

Uông Ngữ vừa nhìn lên đã bắt gặp cơ bắp trần trụi lồ lộ ra trong không khí, lời nói lắp bắp đầy ngượng ngùng vội vàng xoay người vào bên trong.

Tư Dĩ Nam vứt thẳng chiếc khăn vào mặt ngưòi đàn ông không biết xấu hổ trước mặt.

Bắp tay rắn rỏi của người thường xuyên vận động, cơ bụng hiện rõ như ban ngày cùng với màu da bánh mật trông rất bắt mắt.

Lộ Viên Viên khóe mắt còn động lại chút lệ giờ đã trừng lớn, miệng há hốc muốn hỏi gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Tiêu Giãn sững người chốc lát dùng khăn che đi phần trên trần trụi, ném mớ chuột đã chết thảm trong tay xuống dưới đất.

Phó Hàn nuốt ực thật gắt, nắm đuôi chuột đung đưa trong không trung, "Anh Tiêu... Nó... nó chưa có chết."

"Vứt ra ngoài! Mau vứt đi..." Tư Dĩ Nam hoảng hốt lùi mấy bước về sau, ra lệnh trong hoang mang và lo lắng.

Con chuột như đã tỉnh lại, vùng vẫy muốn thoát ra khiến Phó Hàn la toáng lên vứt thẳng nó lên thảm lông giữ ấm.

Chuột mang mùi thối cùng cái mũi bê bết máu chạy loạn khắp lều trại tìm chỗ ẩn nấp, Tư Dĩ Nam mặt xanh lè nhanh chân phóng ra ngoài miệng không ngừng la thé lên.

"Mau bắt nó lại cho tôi."

Uông Ngữ không nhiều lời giẫm bẹp dí con vật xuống đất, không chút hoang mang cầm nó lên vứt thẳng ra ngoài khiến Lộ Viên Viên bịt mũi sát bên cũng tránh thật xa.

"Mẹ nó! Tay cậu thối quá"

Tiêu Giãn mím môi nhìn khung cảnh hỗn loạn "Bữa tối của chúng ta mà?"

"Đi chết đi Tiêu Giãn, cậu bắt ông đây ăn mấy thứ dơ bẩn đó à! Tôi về sẽ đuổi hết cả lũ các người, cả tên ngốc này nữa."

Phó Hàn bị chỉ mặt điểm tên đứng im thin thít, ánh mặt ngập nước nhìn về phía Uông Ngữ, là con chuột điên đó muốn cắn người khiến cậu hoảng sợ buông tay mà.

Cuối cùng cả đám đã vây quanh bên ngọn lửa cháy rực cạnh lều, Lộ Viên Viên tay cầm ngô nướng cẩn thận đảo đều, thuận tiện hỏi, "Lúc nãy áo anh đâu? Chắc không phải trời lạnh thế này mà muốn tắm suối chứ?"

Không khí lần nữa trở nên ảm đạm, Uông Ngữ khẽ đưa mắt liếc về phía Tiêu Giãn đang cho củi thêm vào, muốn nhìn thấu người đàn ông tỏ ra điềm tĩnh trước mặt này.

"Không cẩn thận để máu chuột bắn vào."

Tư Dĩ Nam tặc lười cắn một miếng bắp nướng đầy ụ, hừ lạnh trong lòng. Đúng rồi, bẫy con chuột to xác nằm bẹp dí ở đám cỏ ngoài kia kìa.

Lộ Viên Viên nghĩ ngợi một chút đã lôi dụng cụ ghi hình ra hướng về phía Tư Dĩ Nam, anh có chút bất mãn che đi camera.

"Làm gì đó? Bộ dạng nhếch nhác thế này đưa lên cho ai xem chứ?"

Phó Hàn rất hiểu ý vội chỉnh lại tóc tai bị gió thổi bay của anh, "Nhìn không tệ chút nào, đảm bảo fan sẽ phấn khích."

Trời về khuya càng rét, ghi hình xong mọi người cũng nhanh chóng chui rúc vào bên trong lều.

Tuy rằng lều thuộc cỡ lớn, nhưng bốn năm người ngủ lại có cảm giác chật chội. Sắp xếp thế nào cũng không thấy khả quan, Phó Hàn mí mắt đã díu lại nằm ép vào vách lều ngủ ngon lành.

Bốn người còn lại nhìn nhau trong bóng tối, hơi thở đều đều phả vào nhau khiến đầu óc Uông Ngữ căng như dây đàn, tay kéo lấy Lộ Viên Viên.

"Ngủ cùng mình đi."

"Không được", Tiêu Giãn giữ chặt cổ tay còn lại của Lộ Viên Viên.

"Bỏ tay cô ấy ra", Uông Ngữ không chịu thua lập tức phản kháng lại.

Mặc dù xung quanh đều là một mảnh tối om, nhưng qua hai câu trò chuyện đơn giản đã ngập tràn mùi thuốc súng.

Tư Dĩ Nam chép miệng nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại, thúc giục mọi người, "Xin thưa, mai còn dậy sớm đó."

Lộ Viên Viên nhỏ tiếng nói lại, "Mình ngủ với cậu."

Dứt lời đã cảm thấy mùi thâm trầm trong hơi thở dâng trào rất gắt gao, Tư Dĩ Nam đành phải cưỡng ép quẳng mạnh Tiêu Giãn về phía Phó Hàn đang ngủ say sưa.

"Cậu ngủ ở đó đi, đừng dây dưa nữa! Sau này muốn ngủ với ai mặc kệ cậu."

Lộ Viên Viên nhanh chóng nằm xuống phía trong vách lều, Uông Ngữ chợt nhận ra chỉ còn chỗ ngủ cuối cùng chính là nằm sát tên vô lại Tư Dĩ Nam.

Anh không muốn giằng co thêm, kéo mạnh bả vai Uông Ngữ xuống lều, lầm bầm mấy câu rồi cũng trở nên yên ắng.

Chỉ còn tiếng thở đều đều, Uông Ngữ bất lực đành miễn cưỡng nằm xuống giữa Lộ Viên Viên là Tư Dĩ Nam.

Vừa nằm xuống, bàn tay kia đã không yên phận luồn qua eo cô ghìm chặt cứng, Uông Ngữ dù gấp gáp vẫn cố đè giọng xuống, "Đủ rồi đó."

Không có bất kì câu trả lời, bàn tay của người đàn ông vẫn không nới lỏng, siết cả thân thể cô vào trong lòng.

Cảm nhận được cơ thể người phụ nữ vô cùng cứng nhắc, lúc này Tư Dĩ Nam mới thỏ thẻ bên tai.

"Khiến tôi lo lắng như vậy, thật muốn phạt em ngay tại đây."

Hơi thở nam tính phủ lên cổ nóng rang, Uông Ngữ cắn chặt răng thì thầm trả lời, "Đừng để lại dấu hôn".

Tư Dĩ Nam cười bằng giọng mũi, thi thoảng hít lấy hương thơm trên tóc cô, hôn nhẹ lên chiếc cổ trơn tru trắng như tuyết.

Giọng gầm gừ nhẹ "Ngủ đi."

Sau một lúc lâu, người đàn ông không còn biểu hiện gì bất thường, chỉ đơn giản dừng lại ở việc muốn ốm ngủ.

Uông Ngữ mới buông lỏng cảnh giác, cơ thể vô cùng mệt mõi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

Chỉ riêng Tiêu Giãn mặt lạnh tanh đầy ghét bỏ, đang cố gắng chặn cái thằng nhóc vì lạnh mà liên tục ưỡn cả cơ thể vào lòng anh.

Trong liên tục rủa thầm hàng trăm lần "Con mẹ nó!".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.