"Vệ sĩ... Tiêu..."
Uông Ngữ vừa nhìn lên đã bắt gặp cơ bắp trần trụi lồ lộ ra trong không khí, lời nói lắp bắp đầy ngượng ngùng vội vàng xoay người vào bên trong.
Tư Dĩ Nam vứt thẳng chiếc khăn vào mặt ngưòi đàn ông không biết xấu hổ trước mặt.
Bắp tay rắn rỏi của người thường xuyên vận động, cơ bụng hiện rõ như ban ngày cùng với màu da bánh mật trông rất bắt mắt.
Lộ Viên Viên khóe mắt còn động lại chút lệ giờ đã trừng lớn, miệng há hốc muốn hỏi gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Tiêu Giãn sững người chốc lát dùng khăn che đi phần trên trần trụi, ném mớ chuột đã chết thảm trong tay xuống dưới đất.
Phó Hàn nuốt ực thật gắt, nắm đuôi chuột đung đưa trong không trung, "Anh Tiêu... Nó... nó chưa có chết."
"Vứt ra ngoài! Mau vứt đi..." Tư Dĩ Nam hoảng hốt lùi mấy bước về sau, ra lệnh trong hoang mang và lo lắng.
Con chuột như đã tỉnh lại, vùng vẫy muốn thoát ra khiến Phó Hàn la toáng lên vứt thẳng nó lên thảm lông giữ ấm.
Chuột mang mùi thối cùng cái mũi bê bết máu chạy loạn khắp lều trại tìm chỗ ẩn nấp, Tư Dĩ Nam mặt xanh lè nhanh chân phóng ra ngoài miệng không ngừng la thé lên.
"Mau bắt nó lại cho tôi."
Uông Ngữ không nhiều lời giẫm bẹp dí con vật xuống đất, không chút hoang mang cầm nó lên vứt thẳng ra ngoài khiến Lộ Viên Viên bịt mũi sát bên cũng tránh thật xa.
"Mẹ nó! Tay cậu thối quá"
Tiêu Giãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-huyen/2838439/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.