"Rau này trong chuyến tình nguyện cùng đội ở trường, em từng được thưởng thức, ăn được lắm."
Tư Dĩ Nam liếc mắt chán ghét, đứng dậy bưng cả bát đặt trước mặt Phó Hàn đang hớn hở.
"Ăn được thì ăn hết đi, uống không hết bát canh đó tôi đá vào mông cậu."
"Em sai rồi" Phó Hàn ấm ức lắc đầu.
Lộ Viên Viên gắp một đũa nấm xào, chầm chậm bỏ vào miệng đánh giá, "Ngon thật đó! Tiếc là hậu* có chút đắng"
hậu* (trong câu): hương vị còn đọng lại cuối cùng.
"Tất nhiên là ngon, loại nấm đắt tiền này cả làng chỉ đem bán chứ chẳng ai dám ăn, hôm nay trưởng làng lại đích thân chế biến cho mấy người đó."
"Chương Tử, nói năng... hồ đồ! Mau... xin lỗi..."
Trưởng làng tức giận trách phạt Chưởng Tử ăn nói không chút phép tắc nào trước mặt mọi người, người phụ nữ hậm hức không những không xin lỗi còn cải cố.
"Con không có lỗi, con nói gì sai sao? Nhìn cô ta ngu ngốc như vậy ăn loại nấm quý giá đó thật khó coi."
"Mẹ nó! Nếu thấy khó coi, cô đem về nhà vừa ăn vừa soi gương đi", Lộ Viên Viên tức giận đập bàn đứng dậy, liền bị Uông Ngữ giữ tay lại.
Trưởng làng cảm thấy rất mất mặt giận dữ hét lên, "Ai dạy con... nói năng... vô lễ.. như thế hả?"
Tiếng phổ thông tuy không hề dễ nghe, mọi người chỉ loáng thoáng hiểu được ông đang trách mắng người phụ nữ đó.
Riêng Chương Tử nghe hiểu rất nhanh, bị người đàn bà xấu xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-huyen/2838435/chuong-41-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.