Edit & Beta: TranGemy
Có được giác ngộ như vậy, Tân Hoành cảm thấy rất bi phẫn, chỉ là, cô cũng tự biết, Dịch Tân đối với mình cũng không có cái chuyện “nguyện đánh” kia, nên cũng chỉ có thể chấp nhận.
Ăn sáng xong, Dịch Tân sẽ phải đến công ty, trước khi đi còn dặn dò Tân Hoành: “Tối qua không ngủ mấy, ngoãn ngoãn đi ngủ một lát đi, một việc vặt như vậy còn không thể làm cho ổn thỏa, thì em bảo ông chủ như Dịch Phong Nghiêu làm sao mà chịu nổi?”
Tân Hoành oán thầm, anh đây là cái logic sao hỏa gì vậy…
Dịch Tân hôn một cái lên mặt cô, muốn đi thì tay lại bị Tân Hoành kéo lại.
Tân Hoành nhìn anh: “Anh còn ngủ được ít hơn em, anh nghỉ ngơi một chút đi, có được không?”
Dịch Tân sờ sờ tóc cô: “Anh không mệt, em cũng biết, anh không cần ngủ quá nhiều.”
Tân Hoành lắc đầu: “Không, anh cũng cần.”
Suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu: “Em cảm thấy anh cần.”
“Anh ôm em một lát thôi, anh mệt nhọc như vậy, em rất đau lòng.” Cô lắc lắc tay anh.
Dịch Tân thật sự ngủ rất ít, cho dù là hai người như keo sơn ở cùng nhiều tháng qua, Tân Hoành cũng nhớ Dịch Tân chẳng ngủ bao nhiêu. Thường là giày vò cô đến nửa đêm, thậm chí trời sáng, sau đó khi cô cả người mệt mỏi vô lực đến mí mắt cũng không chống đỡ mở ra nổi thì anh lại muốn đi làm.
Buổi trưa trở về ăn cơm, buổi chiều cùng cô ra ngoài, buổi tối tiếp tục giày vò cô.
Anh ngủ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-tong-giam-doc-tho-bao-cua-toi/1749034/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.