“Nghê Sênh, bên ngoài hỗn loạn, không nên động một chút là khiêu khích người khác, hơn nữa, người cô khiêu khích vẫn là đàn chị của cô.” Bên cạnh, là Điền Tĩnh mở miệng. Cô gái xinh đẹp kia cười duyên, con mắt sáng liếc qua Tân Hoành, lại dừng trên người Điền Tĩnh, “Đàn chị? Hai người dựa vào quyến rũ đàn ông để được làm đàn chị trong công tác sao?” “Cô.” Điền Tĩnh giận dữ. Tân Hoành lại ngăn cản cô chỉ nhẹ giọng nói, “Nghê Sênh, là nhị tiểu thư của Nghê thị sao?” “Phải” trên mặt kiêu ngạo cười, “Cô cũng có chút kiến thức.” Tân Hoành chậm rãi đi về phía cô, khẽ mỉm cười, “Không phải là tôi có kiến thức, là bạn trai của cô quá nhiều, khả năng tiếp xúc quá lớn, ngay cả tôi đây gần như là không biết cô, cũng không tránh được, nghe đại danh đã lâu, như sấm bên tai!” Nghê Sênh nghe, nhất thời lông mày cũng dựng thẳng, cười lạnh, “Bạn trai tôi có nhiều hơn nữa, ít nhất tôi không giống người khác, dựa vào da thịt để kiếm cơm.” Tân Hoành hơi nhíu mi, “Nghê tiểu thư, cô có nghe qua một câu nói? Người không đánh ta, ta không đánh người, người nếu phạm ta, trả lại gấp đôi!” Nghê Sênh nghe, liếc nhìn Tân Hoành liền cười, cười đến run rẩy cả người, “Muốn tới chỗ chúa vàng nhà cô tố cáo sao?” “Chúa vàng? Cái gì mà chúa vàng?” Đột nhiên có một giọng nữ xông vào, trầm ổn lão luyện, Nghê Sênh nghe quay đầu lại, thấy phía sau một cô gái mặt mũi tinh sảo, toàn thân là đồ Chanel, tóc buộc cao gọn gàng. Trên mặt Nghê Sanh nhất thời biến sắc, hướng về phía vị tiểu thư kia cười nhiệt tình. “Tân Giác, đã lâu không gặp!” Tân Giác nghe, lịch sự cười, đi lên phía trước, cũng không nhìn Nghê Sanh, liền nhìn Tân Hoành, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Chị.” “Chị?!” “Chị?” Nghê Sanh cùng Điền Tĩnh đồng thời kêu lên tiếng. Điền Tĩnh nhìn Tân Hoành, mặc dù cô luôn biết mẹ Tân Hoành là Du Tiểu Nghi, nhưng cũng không biết, cô lại là con gái của nhà giàu có tiếng ở trong nước Tân Hạo. Nghê Sanh càng không dám tin, chỉ trợn to mắt, nhìn Tân Giác một lát, lại nhìn Tân Hoành một cái. Lần này nghĩ, cô liền ở trong lòng thầm mắng mình sơ suất. Tân Hoành, Tân Giác, trên đời này họ Tân có thể có bao nhiêu chứ? Họ Tân, tên cũng liên quan đến ngọc thì lại có bao nhiêu chứ? ( Hoành: viên ngọc nằm ngang – Giác: hai miếng ngọc ghép lại.) Cô tại sao lại không thận trọng như vậy? Tân Giác này là tên gọi danh viện, là con gái của nhà giàu có bậc nhất Tân Hạo, nếu Tân Hoành là chị của Tân Giác, vậy….Cô ta chính xác là tư sản! Nghê Sanh hôm qua nhìn thấy Tân Hoành ngồi Rolls-Royce rời đi, vốn còn tưởng rằng cô ta câu được rùa vàng. Buổi chiều lúc mọi người cùng nhau tụ tập, hỏi những đồng nghiệp khác trong công ty, cũng không có ai nghe qua cô ta đã kết hôn hoặc đã có bạn trai. Mà trong công ty lại có lời đồn Điền Tĩnh nhiều năm qua vẫn được đàn ông bao nuôi, lại cùng Tân Hoành qua lại gần gũi, này đây Nghê Sanh mới có thể cho là Tân Hoành cũng được người khác bao nuôi. Chẳng qua là bây giờ nghĩ lại, thật sự không thể nào! Phải có bao nhiêu tài sản mới có thể bao nuôi được đại tiểu thư nhà họ Tân đây! Nghĩ đến đây, Nghê Sênh lập tức hướng về phía Tân Hoành cười đến nịnh hót, “Thì ra là Tân tiểu thư, Nghê Sênh lúc trước không có nhận ra Tân tiểu thư, cho nên gây ra hiểu lầm, mong rằng Tân tiểu thư bỏ qua cho ạ.” Tân Hoành bị cô ta một tiếng lại một tiến tiểu thư làm cho trong lòng có chút phiền não, lại nhìn Tân Giác đứng ở bên cạnh Nghê Sanh, khóe môi hơi nhếch lên, chỉ có điều nhìn về phía cô ta cười, không nhịn được lạnh giọng, nhìn Nghê Sênh, “Nếu là hiểu lầm, sau này cũng không cần khắp nơi phô trương miệng lưỡi thị phi.” Nghê Sênh không nghĩ tới Tân Hoành sẽ không nể mặt như vậy, lời nói trực tiếp như vậy, một bậc thang cũng không cho cô xuống, trong lòng tức giận, nhưng lại ngại vì hai chị em họ đang cùng ở một chỗ, không thể nói thêm cái gì, chỉ lễ phép cười cười, nói rồi rời đi. Tân Hoành nhìn Điền Tĩnh cười nói, “Điền Tĩnh à, lễ vật hôn lễ của chị sợ rằng phải kéo dài thời hạn, xin lỗi nha. Điền Tĩnh tại chức, lăn lộn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên là người thức thời, chỉ cười nói, “Không vội, già này cũng chờ nhiều năm như vậy, cũng không sợ lâu thêm một chút nữa, em đừng quên là được rồi.” Tân Hoành cười liếc cô, “Em dám quên sao? Em muốn quên, chị cũng không thể làm gì em, có đuổi gãy chân cũng không kịp nha!” Điền Tĩnh cũng không nói thêm lời, vỗ vỗ vai Tân Hoành liền rời đi. Tân Hoành lúc này mới nhìn sang Tân Giác, vẻ mặt lạnh nhạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]