Tớ là Mộc Mộc, tên chính thức là Mục Hy Quang, năm nay bốn tuổi, mọi người có thể gọi tớ là Mộc Mộc, nhưng không được gọi là Quang Quang bởi vì gọi lâu rồi sẽ bị biến thành quang côn nghĩa là lưu manh ấy, mà như thế có nghĩa là sẽ không cưới được lão bà đâu, không lấy được lão bà thì không sinh được trẻ con, mà không sinh được trẻ con nghĩa là không thả được dê, cái này là ba nói cho tớ biết đấy.
Ba tớ là Mục Lương Hòa, là một quân nhân. Mẹ nói mấy cái sao sao gạch gạch trên cầu vai ba chính là biểu thị cấp bậc, mà ta đếm tới đếm lui cũng không biết được cấp bậc của ba, nhưng luôn nghe mấy chú cũng mặc quân phục gọi ba là thủ trưởng thì chắc là ba rất lợi hại .
Nhưng mà trong nhà tớ người lợi hại nhất không phải ba mà là mẹ. Mẹ tớ ta là Tạ Thanh Ninh, dáng dấp rất xinh đẹp, mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ ai cũng hâm mộ tớ có một người mẹ xinh đẹp nhưng tớ lại hơi buồn, nếu mà mẹ không đoạt đồ ăn ngon, không đoạt đồ chơi của tớ thì tớ sẽ càng thích mẹ hơn. Viết đến đây thì Mộc Mộc đóng nhật ký lại bỏ vào trong ngăn kéo, bò lên giường. Ngoài sân một chuỗi tiếng động cơ xe vang lên, chắc là ba đã về.
Một đường chạy xuống lầu vọt tới cửa đón ba, trong lúc ba không chú ý thì đứng nghiêm rất có nề nếp chào một cái quân lễ, đây là nghi thức đã học với ba từ lúc tớ mới hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-toa-sang/1223020/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.