Tạ Thanh Ninh nắm trong tay lá thư mỏng nhưng không hề mở ra, hồi tưởng lại những lời Vệ Đông nói, hắn cuối cùng vẫn tự mua dây buộc mình, tất cả mọi điều ở trước sự tử vong đều trở thành mây khói, cô oán hận hắn đã lấy mất tự do và liên hệ với bên ngoài trong thời gian bị giam lỏng.
Thanh Ninh đem lá thư để vào ngăn kéo, lại chui vào trong chăn hòng tìm thêm một giấc ngủ ngon, không muốn nghĩ đến mấy thứ lung tung phiền hà kia nữa.
Lúc Mục Lương Hòa tan làm vào bệnh viện, anh đứng bên ngoài một lúc lâu mới đẩy cửa đi vào, bên trong rèm cửa sổ không kéo ra, trong phòng cũng không mở đèn, cùng bóng đêm bên ngoài hòa làm một thể.
Anh biết hôm nay ai đã tới, mặc dù từ sau khi tỉnh lại Thanh Ninh chưa hề hỏi một câu về tin tức của người kia, nhưng trong lòng ít nhiều đều có nghĩ tới .
"Thanh Ninh, dậy đi, anh biết em đang giả bộ ngủ."
Mục Lương Hòa mở đèn, cô gái đang cuộn trong chăn cựa quậy hé mặt ra, tóc tai tán loạn sau lưng giống y cô nàng lười. Mục Lương Hòa đưa cái lược trên tủ cho cô nhưng cô vợ nhỏ dẩu môi không cầm, Mục Lương Hòa than thở, không thể làm gì khác hơn là chải đầu cho cô.
"Thủ trưởng, em muốn xuất viện."
Thanh Ninh làm bộ đáng thương níu lấy ống tay áo anh, ngón tay xanh xao trên nền quân trang của anh lại càng trắng, Mục Lương Hòa trở tay cầm lấy nắm tay cô trong lòng bàn tay, mu bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-toa-sang/1223019/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.