"Đưa túi cho anh." Cái túi xách vốn đặt trên đùi cô, Mục Lương Hòa cầm lấy đặt sang ghế dựa cạnh anh, mọi người thấy động tác này của Mục Lương Hòa cũng che miệng cười. Người có lá gan trực tiếp bật cười, thậm chí tán dương thủ trưởng là một ông chồng tốt biết săn sóc.
"Không muốn ăn cơm nữa hả." Mục Lương Hòa đanh giọng quát, một bàn lại khôi phục an tĩnh, mọi người theo khuôn phép cũ, thỉnh thoảng có mấy ánh mắt không quy củ đảo loạn lén nhìn Thanh Ninh, nháy mắt với cô.
Bữa cơm này ăn thật có ý nghĩa, đầu bếp nhà ăn tay nghề không tệ, cơm dẻo không cứng không mềm, thơm ngào ngạt. Ăn xong, những người khác vốn cùng đi theo họ đã tự biết thức thời lấy cớ rời đi, Mục Lương Hòa hai tay chắp sau lưng, cùng cô vợ nhỏ đi chậm rãi.
"Thủ trưởng, chúng ta có phải đi chậm quá không?" Từ phòng ăn ra ngoài có một đoạn đường ngắn mà bọn họ đi 5, 6 phút vẫn chưa hết, thỉnh thoảng có mấy người mặc quân phục đi qua nhìn thấy họ đều lục tục chào hỏi.
"Chê chậm, anh đi nhanh, em theo kịp không?"
"Không thể đi tốc độ vừa vừa thôi à?"
"Ừ, như bây giờ cũng được, lần trước đến đây vẫn chưa mang em đi dạo, hôm nay dẫn em đi một vòng."
Mục Lương Hòa bình thường bận đến nỗi đều không thấy người đâu, thời gian rảnh rỗi rất ít, khó lắm mới được anh nói muốn mang cô đi dạo, dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, lúp cúp chạy theo anh. Bóng cây phản chiếu lên hai người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-toa-sang/1223013/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.