Đợi tới khi Doãn Hân Nghiên được ăn “sáng” thì mọi người trong nhà đã đi nghỉ trưa hết rồi, riêng cô là được cơm bưng nước rót tận giường, còn Uông Mạc chỉ ngồi bên cạnh rồi nhìn cô.
Hai mắt của Doãn Hân Nghiên có hơi híp lại một chút, có chút bất mãn nhưng không đáng kể, sau đó còn nhìn anh, nói:
- Hôm nay anh không bận sao?
- Không có, ngày mai là ngày cuối anh ở lại Đế Đô nên hôm nay sở trưởng bảo anh hãy ở bên vợ nhiều một chút.
- Ngày mai… À đúng rồi… Vậy… Ngày mai mấy giờ anh về lại quân đội?
Uông Mạc cũng xem lại lịch trình một chút, anh lại nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:
- Buổi khuya, nhưng em đừng tiễn anh.
- Tại sao? Anh… Không thích em tiễn anh sao?
Uông Mạc liền lắc đầu, sau đó anh còn nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nhỏ giọng nói:
- Anh sợ bản thân không thể rời đi khi em xuất hiện. Nghiên Nghiên ngoan, chờ thêm vài tháng nữa rồi anh sẽ về mà.
Doãn Hân Nghiên cũng gật đầu, tuy rằng cô biết thời gian được ở bên cạnh quân nhân rất ít, ở kiếp trước khi mẹ ruột của cô rời khỏi cha cô thì cô còn trách ông ấy vì quá chú tâm đến sự nghiệp nên mẹ mới bỏ đi.
Cơ mà kiếp này, khi cô nhìn thấy mẹ ở bên cạnh cha thì bà ấy rất thoải mái, hơn nữa bà ấy cũng rất tôn trọng sự lựa chọn của cha. Thậm chí là ủng hộ con trai duy nhất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-thien-y-khac-tinh-vao-tim/3610451/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.