Khi đã tiễn xong hai con kỳ đà cản mũi thì Uông Mạc cũng đã khóa cửa lại, cơ mà…
Ngay khi anh quay lại giường thì đã không nhìn thấy vợ mình đâu.
Hóa ra ngay khi anh đi xem ai bên ngoài là Doãn Hân Nghiên đã nhanh chóng ôm thân chạy vào nhà vệ sinh, nhưng vì cô quá gấp gáp mà quên mất lấy theo quần áo, cuối cùng là ở mãi trong đó không chịu ra. Còn Uông Mạc ở bên ngoài lại lo sợ cô xảy ra chuyện gì đó ở bên trong nên cũng nhanh chóng gõ cửa.
Một lần, hai lần rồi ba lần nhưng Doãn Hân Nghiên vẫn chưa trả lời, Uông Mạc còn định phá cửa đi vào thì cô đã thò tay ra, chỉ vào tủ quần áo nói:
- Anh có thể… Lấy quần áo giúp em được không?
Uông Mạc thở dài một tiếng, cô vợ này đúng là làm anh suýt đứng tim mà. Nhưng rồi sau đó Uông Mạc cũng “ngoan ngoãn” đi lấy quần áo cho cô, đến đây anh cũng gõ cửa thêm một lần, nhưng khi Doãn Hân Nghiên đưa tay ra muốn nhận quần áo thì anh đã nhanh chóng đi vào bên trong nhà vệ sinh, Doãn Hân Nghiên cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, nhưng sau đó… À làm gì có sau đó nữa chứ.
Vừa vào bên trong là Uông Mạc đã nhanh chóng ôm vợ đi ra ngoài, đem cô đặt xuống giường, cuối cùng là hôn lên môi cô, lại nhỏ giọng nói:
- Em chạy?
- Em… Em không có chạy…
- Vậy sao? Nhưng hình như em gấp đến mức quên cả quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-thien-y-khac-tinh-vao-tim/3610450/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.