Lúc này có vẻ như đồng đội của Uông Mạc đã rất vội vàng, nhưng anh vẫn còn có chút lưu luyến với vợ mình. Nói sao đi nữa thì cũng ba tháng rồi anh mới gặp được vợ mà, nếu như đổi lại anh là một công việc khác thì anh nhất định sẽ ích kỷ một lần, vứt bỏ hết công việc để ở bên cạnh Doãn Hân Nghiên.
Nhưng mà nếu như bây giờ anh không bảo vệ được tổ quốc thì vợ anh cũng sẽ gặp nguy hiểm, cuộc đời quân nhân vốn dĩ chỉ có thể cống hiến cho tổ quốc thôi.. Vì ở trong tổ quốc còn có người anh thương.
Trước lúc Uông Mạc rời đi thì anh còn ở trước mặt rất nhiều người hôn lên môi của Doãn Hân Nghiên, tựa như anh muốn "khẳng định" rằng anh cũng rất nhớ cô. Sau đó anh còn đưa tay xoa đầu của cô, nói:
- Chờ anh, anh sẽ quay về sớm thôi.
Doãn Hân Nghiên cũng mỉm cười gật đầu, còn nói:
- Cẩn thận chút.
Đợi tới khi Uông Mạc và vài tinh quân tinh nhuệ đã lên thuyền nhỏ và rời đi thì Uông Lục Chi mới nhìn chị dâu rồi che miệng cười, vốn dĩ cô ấy tưởng rằng anh trai là đồ cục mịch không biết hai chữ "lãng mạn" viết thế nào, nhưng không ngờ rắng anh trai lại có thể ngọt ngào như thể với chị dâu, thật sự không uồng công Uông Lục Chi mai mổi mà.
Tuy nhiên Vi Tuyến lại nhìn cô, nói:
Xin lỗi con nhé Nghiên Nghiên, đưa con tới đây rồi mà vẫn không thể ở bên cạnh Uông Mạc được.Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-thien-y-khac-tinh-vao-tim/3593244/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.