Còn ở chỗ của Uông Mạc cũng chẳng khá khẩm là mấy, vốn dĩ anh cứ nghĩ mình và Doãn Hân Nghiên kết hôn cũng chỉ là trên danh nghĩa, nhưng ai mà có ngờ cô vợ tưởng đâu ngoan hiền lại có dáng vẻ táo bạo như thế khi ở trên giường.
Chỉ cần nghĩ đến “cảnh tượng hãi hùng” tối hôm qua thôi cũng đủ để Uông Mạc nhớ mãi không quên dáng vẻ của Doãn Hân Nghiên rồi. Bất giác… Anh lại mỉm cười dịu dàng.
Nhưng anh đâu biết rằng nụ cười đầy sự cưng chiều đó đã lọt vào mắt của Ngao Thiết và Quan Thiệu Dinh, họ là những cộng sự tốt, cũng là những người bạn vô cùng thân thiết với Uông Mạc. Dù sao cũng đã quen biết nhau nhiều năm rồi, cùng nhau kề vai sát cánh đã hơn chục năm, nhưng có lẽ đây cũng là lần hiếm hoi họ thấy Uông Mạc lơ là công việc mà suy tư cái gì đó.
Đến đây, Ngao Thiết cũng nhìn anh, nói:
- Mới xa vợ có vài tiếng đã nhớ vợ rồi sao?
Nếu là bình thường thì chắc Uông Mạc sẽ mắng cậu ta nói bậy nói bạ, nhưng bây giờ anh không hoàn toàn phủ nhận, thật sự thì đúng là anh đang nhớ đến vợ của mình mà.
Ngao Thiết thấy anh không bác bỏ lời mình nói liền trợn mắt ngạc nhiên, còn khoa trương khi đưa tay chạm lên trán của anh, kích động nói:
- Cây vạn tuế này cuối cùng cũng chịu nở hoa rồi sao? Cậu thật sự thích cô ấy à?
- Cũng không hẳn… Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-thien-y-khac-tinh-vao-tim/3593240/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.