Chương trước
Chương sau
Đến khi lễ thành thì Doãn Hân Nghiên cũng được Uông Mạc đưa vào bên trong phòng để nghỉ ngơi, đợi anh tiếp xong khách khứa sẽ đưa cô về nhà. Trên đường quay về phòng nghỉ thì cô còn nhìn anh, nói:

- Sao anh lại thề với quốc huy như vậy? Sức nặng của nó là gì đâu phải anh không biết?

- Anh nghĩ như vậy cha em sẽ yên tâm hơn, với người khác thì có thể dùng sinh mạng để thề thốt, nhưng đối với người quân nhân như anh thì sinh mạng là của tổ quốc, cho nên anh chỉ có thể xin thề với quốc huy để chứng minh bản thân.

Dừng một chút, Uông Mạc cũng chỉ mỉm cười, nói:

- Đừng lo, anh cũng không có ý định phản bội hôn nhân của chúng ta, nhưng nếu em thích ai đó thì anh cũng không phản đối, chỉ cần trước khi em muốn tiến vào một mối quan hệ với người kia, thì hãy nói trước với anh, chúng ta sẽ ly hôn, để em có thể đường đường chính chính tiến đến với người kia.

Doãn Hân Nghiên nghe đến đây thì cũng chỉ bĩu môi, trong ngày kết hôn lại mở miệng nói ra hai chữ “ly hôn”, người đàn ông này rốt cuộc thì EQ âm điểm tới mức nào vậy chứ?

Đưa cô về phòng nghỉ xong thì anh cũng nói:

- À đúng rồi, anh chỉ ở lại hết đêm nay thôi, sáng mai anh phải quay về quân đội rồi, nên em đừng lo là sẽ khó xử giữa chúng ta.

- Hả? Anh quay về gấp như vậy sao?

- Cũng đành chịu thôi, công việc dạo này rất bận, không có thời gian để về nhà. Có thể qua nửa năm thì anh sẽ xin nghỉ phép để về nhà.

Doãn Hân Nghiên nghe vậy thì cũng không biết nói gì hơn, nếu nửa năm nữa thì chẳng phải là qua năm mới rồi sao? Lẽ nào cô kết hôn rồi, mang tiếng có chồng mà lại phải ở xa với chồng tận nửa năm?

Uông Mạc thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, liền nhìn cô, nói:

- Em sao vậy Nghiên Nghiên?

- Vậy tối nay anh sẽ ngủ ở đâu?

- Ờ… Để tránh cha mẹ nghi ngờ thì chúng ta sẽ ngủ cùng một phòng, nhưng em đừng lo anh sẽ ngủ dưới sàn. Anh thề là không làm gì em cả, nên em đừng lo nha.

Doãn Hân Nghiên cũng chỉ nhìn anh, tuy rằng Uông Mạc đã thề sẽ không làm gì cô, nhưng cô lại không chắc lắm. Nếu như kiếp này cô đã muốn bù đắp cho những người đã thật lòng với mình thì chẳng phải Uông Mạc cũng là một trong số đó sao?

Lúc này Doãn Hân Nghiên đang suy nghĩ thì Uông Mạc lại ghé sát mặt vào gương mặt của cô, nghiêng đầu, hỏi:

- Em sao vậy? Không khỏe sao?

Với sự tấn công đột ngột đó thì gương mặt của Doãn Hân Nghiên cũng có hơi đỏ lên một chút, tuy rằng nhìn anh có hơi ngốc nghếch nhưng mà cái gương mặt đẹp trai đến chết tiệt đó thì làm sao cô có thể không ngượng đây? Hơn nữa… Lúc anh làm nhiệm vụ cũng ngầu chết đi được.

- Nghiên Nghiên?

Nghe Uông Mạc gọi tên mình thì Doãn Hân Nghiên cũng nhanh chóng lắc đầu, sau đó còn nhìn anh, cười nói:

- Không có gì hết, anh đừng lo.

- Vậy anh ra ngoài nhé? Để anh gọi Chu tiểu thư đến chơi với em.

- À, anh gọi cả Lục Chi nữa nha.

Uông Mạc nhìn cô, nửa đùa nửa thật lại nói:

- Mới có một tháng mà có vẻ như em và Chi Chi thân thiết quá nhỉ?

- Còn phải nói sao? Em và Tiểu Chi Chi hơi bị thân đó, có khi còn thân thiết hơn cả anh.

Uông Mạc thấy cô vui vẻ như vậy với người nhà mình thì anh cũng yên tâm rồi, ban đầu anh còn sợ rằng Doãn Hân Nghiên sẽ khó chịu khi phải sống xa gia đình, nhưng với mối quan hệ của Doãn Hân Nghiên và Uông gia thì anh có thể an tâm đi làm rồi.

[…]

Uông Mạc rời đi không lâu thì Uông Lục Chi và Chu Băng Thanh cũng đã đến, khi này thì ba cô nàng ranh ma đã bắt đầu bày ra vài kế hoạch vui vẻ hơn, nhất là Uông Lục Chi, thật sự thì cả Doãn Hân Nghiên và Chu Băng Thanh đều không hiểu tại sao…

Tại sao Uông Lục Chi lại có thể phấn khích khi biết anh trai mình sắp bị hành hạ nhỉ? Chẳng những phấn khích mà trông cô ấy còn cực kỳ vui sướng nữa rồi, đây là ghim thù lâu lắm rồi mà giờ mới có cơ hội để trả thù sao?

- Chị dâu, tới lúc về nhà em sẽ giúp chị trói anh ấy lại, nên chị đừng lo, cứ trực tiếp nhảy vào xâu xé anh thôi.

Doãn Hân Nghiên: “…” Bộ tui là thú hoang hay gì?

- Lục Chi… Em có thật sự là em gái của Uông Mạc không vậy?

- Em gái thì em gái chứ, nhưng ai bảo anh ấy gần ba mươi tuổi đầu lại không có bạn gái, bây giờ có vợ xinh vợ giỏi thì phải nhanh chóng lai tạo sinh tiểu bảo bối cho Uông gia. Chị dâu xinh đẹp, anh cả khí chất cũng không tồi, hai người mà sinh bảo bảo chắc chắn là siêu cấp vô địch.

Dừng một chút, Uông Lục Chi còn hào hứng nói:.


- Hơn nữa em còn đọc qua vài kiểu “tư thế” dễ mang thai nữa đó, chị dâu, phải tranh thủ thời cơ đó nha.

Doãn Hân Nghiên: “…” Ôi con bé này, thật sự là đọc quá nhiều tiểu thuyết “đậm đà” rồi mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.