Giờ lành cũng đã đến, Doãn Anh Sơn lúc này cũng đã gõ cửa phòng để thúc giục con gái.
Khi Doãn Hân Nghiên bước ra ngoài thì ông ấy chỉ nhìn con gái xinh đẹp ở trước mắt, sau đó âm thầm hít một hơi thật sâu, cuối cùng là nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của con gái. Hành động dịu dàng đó đã khiến cho cô có chút giật mình, đưa mắt lên nhìn ông ấy, nhưng rồi Doãn Anh Sơn cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Nghiên Nghiên, sau này đã là người có gia đình rồi, đừng xốc nổi như ở nhà mình, biết chưa?
- Con biết rồi.
Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên cũng nắm lấy tay của Doãn Anh Sơn và Văn Lang Hoa, sau đó đặt tay của họ vào nhau, còn nhìn họ, cười nói:
- Còn cha sau này phải thường xuyên quan tâm mẹ nhiều hơn, người ta gả cho cha đã là thiệt thòi rồi, đừng để mẹ thấy chán cha chứ.
Doãn Anh Sơn có hơi ngạc nhiên, không phải vì chuyện Doãn Hân Nghiên bảo ông ấy quan tâm Văn Lang Hoa, hay mối quan hệ giữa con gái và vợ kế hòa hợp. Mà chuyện khiến ông ấy ngạc nhiên chính là cách xưng hô… Vừa rồi con gái gọi Văn Lang Hoa là gì nhỉ?
Là “mẹ” sao?
- Con… Hai người…
Văn Lang Hoa lúc này cũng chỉ nhìn con gái bằng cặp mắt dịu dàng nhưng lại đầy sự không nỡ, đột nhiên bà ấy lại nhìn chồng mình, nói:
- Hay là chúng ta đào hôn đi có được không? Em không nỡ gả Nghiên Nghiên chút nào.
Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-thien-y-khac-tinh-vao-tim/3593228/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.