Chương trước
Chương sau
Vào bàn ngồi dùng cơm, lúc đầu Doãn Vĩ Nghiêm còn muốn ngồi cạnh chị gái, nhưng cậu ấy biết chị gái không thích mình nên đã biết thân biết phận mà ngồi sang chỗ bên cạnh mẹ mình.

Còn Doãn Hân Nghiên thì vẫn ngồi ở ghế bên phải gần ông nội, tiếp theo ở bên cạnh cô là Chu Băng Thanh rồi mới đến Doãn Thu Phương. Đối diện cô là Doãn Anh Sơn, Văn Lang Hoa và Doãn Vĩ Nghiêm.

Mọi người đã đông đủ rồi thì bữa ăn cũng được bắt đầu.

Ban đầu cô còn tưởng rằng bản thân về đột xuất như vậy thì sẽ toàn là những món mà Doãn Vĩ Nghiêm thích, nhưng nhìn ở bên bàn ăn, đều là các món mà cô thích, đặc biệt là rất cay.

Nhưng ở trong nhà chỉ có cô, cha và ông nội thích ăn cay thôi, còn Văn Lang Hoa và Doãn Vĩ Nghiêm hay Doãn Thu Phương đều không ăn được cay, nhưng có lẽ họ muốn làm cô vui nên mới nấu toàn những món cay xé lưỡi như thế này.

Cô đưa mắt lén lút nhìn Doãn Vĩ Nghiêm và Văn Lang Hoa, hai người họ tuy không ăn cay tốt nhưng vẫn cố gắng để ăn, tới lúc này thì cô cũng không nhìn nổi nữa, nhanh chóng đem những món không cay đến gần chỗ của họ, sau đó lại nói:

- Sau này đừng nấu quá cay.

Doãn Trù nhìn cô, sau đó lại nói:

- Sao vậy? Thức ăn không ngon sao?

Tuy rằng Doãn Hân Nghiên không thể nói rằng bản thân không muốn làm cho Văn Lang Hoa và Doãn Vĩ Nghiêm thấy khó xử, nhưng cô cũng không biết phải lấy lý do gì nữa.

Đến đây Chu Băng Thanh liền nói:

- À ông nội, hai ngày trước Nghiên Nghiên vì ăn cay nên bị đau dạ dày, cho nên bác sĩ đã khuyên cậu ấy đừng nên ăn đồ quá cay, không tốt ạ.

Văn Lang Hoa nghe thấy cô bị đau dạ dày liền tỏ ra rất lo lắng, khi này Doãn Vĩ Nghiêm còn giật mình, vốn dĩ cậu ấy nghĩ rằng chị gái thích ăn cay nên mới dặn nhà bếp nấu cay một chút, bây giờ lại trở thành hại chị gái rồi.

- Em xin lỗi... Là em bảo nhà bếp nấu cay một chút... Em... Em không biết chị không thể ăn cay nhiều... Em xin lỗi... Sau này em sẽ không tái phạm nữa... Chị... Chị đừng giận em nha?

Doãn Hân Nghiên đưa mắt nhìn Doãn Vĩ Nghiêm, nhớ lại đời trước, mỗi lần cậu ấy làm cô khó chịu thì cô sẽ mắng nó rất thậm tệ, có lúc còn sỉ nhục nó nữa, nhưng Doãn Vĩ Nghiêm vẫn luôn nhẫn nhịn cô, chẳng những thế mà trong tang lễ của cô còn nói rằng sẽ tìm ra hung thủ và giết chết hắn. Bản thân là một quân nhân lại muốn giết người vì một người chị gái tệ hại như cô... Thật sự có thể nhìn thấy Doãn Vĩ Nghiêm đã thương người chị gái này như thế nào.

Khi này Doãn Anh Sơn đang định nói gì đó, giống như ông ấy sợ rằng con trai và con gái sẽ bất hòa rồi gia đình lại lục đục, nhưng ông ấy còn chưa kịp lên tiếng thì Doãn Hân Nghiên đã nói:

- Không sao, sau này cũng không cần làm gì cả, bình thường ăn như thế nào thì cứ ăn như thế ấy là được rồi.

Doãn Anh Sơn ngạc nhiên đến mức suýt nữa làm rơi cả đũa xuống, Doãn Trù thì chỉ nhìn cháu gái rồi mỉm cười, riêng Văn Lang Hoa và Doãn Vĩ Nghiêm thì cực kỳ kinh ngạc, mà có vẻ như người kinh ngạc nhiều nhất là Chu Băng Thanh.

Ngủ gục trên lớp mà có ma thuật thay đổi tính cách của một con người luôn hả? Sao đứa bạn của cô ấy chỉ mới ngủ ở trên lớp có vài tiết thôi mà thay đổi gần như là hoàn toàn luôn vậy nè?

[...]

Bữa cơm kết thúc thì Chu Băng Thanh cũng được tài xế đưa về nhà, hiển nhiên là Doãn Hân Nghiên không đi cùng rồi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô về nhà là đủ khiến cho Doãn gia thấy vui vẻ.

Doãn Vĩ Nghiêm lúc này cũng bạo gan mà ngồi bên cạnh chị gái, nhưng Doãn Hân Nghiên không quá chú ý, cô đang cầm điện thoại và liên tục trả lời các bình luận trong tiểu thuyết của cô. Còn Doãn Vĩ Nghiêm thì vui đến mức không thèm xem điện thoại luôn mà.

Nhìn con gái có thay đổi tích cực như vậy thì Doãn Anh Sơn cũng thấy hài lòng, sau đó ông ấy lại nói:

- Bây giờ Vĩ Nghiêm và Thu Phương đang trong giai đoạn nghỉ hè nên mấy chị em cứ đưa nhau đi chơi đi. Ngày kia cha phải quay về quân đội rồi, sẽ không đưa mấy đứa đi chơi được.

- Vâng.

Doãn Anh Sơn cảm thấy bản thân bị tổn thương, rõ ràng trước kia con gái ông ấy bám dính lấy ông ấy lắm mà? Chỉ cần nói rằng hè này không đưa cô đi chơi là sẽ một khóc, hai náo, ba ăn vạ... Nhưng tại sao bây giờ lại bình thản đến vậy chứ?

Áo bông nhỏ của ông ấy không cần ông ấy nữa rồi sao?

- À phải rồi cha.

- Sao vậy?

Gương mặt của Doãn Anh Sơn có hơi đáng sợ, nhưng trong lại đang âm thầm nở hoa, cuối cùng con gái cũng chú ý đến mình rồi.

Nhưng... Doãn Hân Nghiên lại nghiêm túc nhìn cha, nói:

- Cha có biết Uông Đô Đốc Uông Mạc không?

Doãn Anh Sơn tổn thương x2.

Doãn Vĩ Nghiêm và Văn Lang Hoa sốc tập một.

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.