Hành vi lúc đó của cô chỉ có thể dùng bốn chữ ương ngạnh vụng về để hình dung, không chửi đổng lên như một người đàn bà chanh chua thì cũng không biết xấu hổ cởi sạch quần áo ra chui vào trong ổ chăn của anh.
Nhớ tới chuyện đêm đó, Lục Hạo Đình lại chán ghét buồn nôn, càng thêm kiên định quyết tâm muốn ly hôn với Tả Tịnh Nghiên. Mặc kệ cô muốn làm gì cứu vãn, anh cũng sẽ không mềm lòng.
Tả Tịnh Nghiên không biết Lục Hạo Đình chỉ treo cái rèm cửa sổ lên giúp cô thôi đã nghĩ được nhiều như vậy.
Cô vừa làm sủi cảo vừa nghĩ tới hướng phát triển sau này, đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ kiếm tiền của ta, tình cảm chỉ là thứ dằn vặt người, tiền mới là thứ có thể mang đến cảm giác an toàn cho cô.
Trong phòng ngủ, Lục Hạo Đình treo rèm cửa sổ lên xong lại cảm thấy bầu không khí trong phòng càng thêm ấm áp.
Anh không muốn dừng lại trong phòng Tả Tịnh Nghiên quá lâu, xoay người đi ra ngoài, khóe mắt liếc qua cái bàn nhỏ bên giường, thấy đầu gỗ mô hình và phôi tóc Tả Tịnh Nghiên đã làm xong để trên đó, còn có cả tóc,
Anh nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên một chút bực dọc. Cô lại muốn làm cái gì nữa đây? …
Trong phòng bếp, Tả Tịnh Nghiên gói hơn sáu mươi cái sủi cảo xong, mì với nhân bánh đều hết. Cô ăn hai mươi cái, còn lại cho Lục Hạo Đình hết, hẳn là cũng đủ.
Ăn sủi cảo, nước chấm rất quan trọng, nhưng điều kiện hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-ngot-ngao-quan-tau-xinh-dep-kiem-bon-o-80/4081528/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.