Ngày hôm sau Ngọc Lam đẩy xe lăn đưa mẹ đến vườn đậu khi mẹ nhìn thấy một vườn đậu xanh tốt thì trong lòng càng nể cô hơn bởi mảnh vườn này nhà bà đã để hoang từ khi chồng bà mất còn Minh Lãm thì học đại học xong lại nhập ngũ, Ngọc Lam nhìn thấy mẹ vừa gật đầu vừa mỉm cười thì hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Mẹ thấy con trồng đậu như này đã trở thành nông dân chính hiệu chưa ạ?
Mẹ nhìn Ngọc Lam đứng trước ánh mặt trời toát lên nét mặt thanh tú hài hòa cùng với nụ cười tươi tắn trên môi thì không ngại khen vài câu:
- Con là giỏi nhất rồi, vừa nấu ăn ngon quét dọn sạch sẽ và đặc biệt là một cô nông dân siêu giỏi luôn,con nghe mẹ nói như vậy đã đủ chưa mà mặt cứ nghệt ra vậy hửm con gái?.
Ngọc Lam được mẹ khen thì thích thú chạy vào vườn đậu rộng lớn hét to: " Thích quá...được mẹ khen cảm giác thật tuyệt " lúc này Ngọc Lam giống như một đứa trẻ bởi từ bé đến giờ ba mẹ cô chưa bao giờ dành cho cô lấy một lời khen ngợi mà chỉ là những lời nói như cô xúi quẩy,không may mắn mà thôi, cứ vậy theo thời gian tình cảm của Ngọc Lam và mẹ anh phát triển nhanh đến mức nhiều lúc Minh Tiên phải ghen tị xị cái mặt nói giỗi:
- Mẹ thương Ngọc Lam hơn con,con giận mẹ và bạn ấy luôn.
Mà mẹ và Ngọc Lam chẳng ai nói gì chỉ nhìn nhau phì cười vì sự đáng yêu của Minh Tiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-nay-chung-ta-cung-vun-dap/2627978/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.