“Cha.” Vĩ Thành theo bản năng muốn đứng lên để thực hiện nghi thức chào trong quân đội, nhưng đôi chân lâu ngày không hoạt động khiến anh ngồi thụp lại xuống xe lăn.
Ông Triệu nhanh chóng đi lại, vỗ vai con trai: “Không cần câu nệ như thế. Chúng ta đang ở nhà, với con tỉnh là cha vui lắm rồi.”
Tâm Dao nhìn một màn gia đình xum họp thì không khỏi đỏ mắt. Ai bảo nhà quân nhân sẽ khô khan chứ. Từ lúc vào nhà họ Triệu, cô nhận ra rằng họ rất hay thổ lộ tâm tình, không hề che giấu sự yêu thương của bản thân dành cho từng người. Dần dần cô cũng mở lòng hơn.
Ông Triệu đi lại gần Tâm Dao, gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, đặt chéo qua vai trái rồi cúi người: “Cảm ơn con đã thay gia đình chăm sóc Vĩ Thành bao ngày qua.”
Nhận được sự đối đãi này, Tâm Dao vô cùng bất ngờ, vì vào ngày đầu tiên khi gặp mặt ông Triệu, cảm giác mang lại cho cô là sự áp lực, ớn lạnh và khinh thường. Nhưng cô không biết bà Triệu luôn cập nhật tình hình cho chồng, không tiếc lời khen ngợi cô khiến ông cũng dành cho cô ít nhiều thiện cảm hơn.
“Cháu không… Tất cả là nhờ vào ý chí phấn đấu của đô đốc ạ.” Tâm Dao lắc lắc tay, khuôn mặt đã đỏ ửng.
Bà Triệu bật cười, sau đó tiến tới giải vây cho cô: “Thôi nào, cũng là một phần công lao của con mà. Chúng ta vào bàn ăn cơm tiếp đi.”
Sau đó, một đôi bát đũa nhanh chóng được dọn lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-kho-cau-ga-cho-do-doc-thuc-vat/3078771/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.