Vĩ Thành lập tức rót cho Tâm Dao ly nước, vừa nhìn cô uống vừa vuốt lưng cho cô.
“Chịu… chịu trách nhiệm?” Tâm Dao lắp bắp: “Trách nhiệm gì cơ?”
Vĩ Thành ghé sát vào tai Tâm Dao thì thầm: “Thì là em đã ăn sạch anh.”
“Cái gì? Em không có.” Tâm Dao luống cuống, khuôn mặt ửng đỏ cả lên.
“Rõ ràng tối qua em dụ dỗ anh.” Vĩ Thành chớp chớp mắt, sau đó xụ mặt xuống, ánh mắt ánh lên sự buồn bã: “Anh hiểu rồi, em muốn quất ngựa truy phong. Em hưởng anh cho đã rồi em bỏ.”
Tâm Dao lập tức bịt miệng Vĩ Thành lại, anh nói to đến mức khiến cả quán ăn phải quay lại nhìn cô như thể cô là một nữ làng chơi chính hiệu. Nhưng anh nào chịu để thua, gỡ tay cô ra rồi lại giở trò:
“Anh đúng là trai hư, không giữ được thân mình, mẹ sẽ đuổi anh ra khỏi nhà vì dám bôi tro trát trấu vào mặt nhà.”
“Rồi rồi, em chịu trách nhiệm mà.” Tâm Dao thật sự muốn khóc tới nơi, đành phải chấp nhận để Vĩ Thành không quậy phá nữa.
Vĩ Thành vui vẻ, hôn lên bàn tay của Tâm Dao, vào lúc cô không chú ý thì trên tay đã xuất hiện một chiếc nhẫn hột xoàng lớn kế bên cạnh nhẫn đính hôn. Cô lắp bắp: “Cái… cái này…”
“Tâm Dao, anh muốn làm chồng hợp pháp của em. Em lấy anh nhé?” Vĩ Thành nhìn sâu vào mắt Tâm Dao, thể hiện ra tất cả nỗi niềm chân thành mong muốn về chung một nhà.
Cô ngẩn ngơ, nhưng khi cảm nhận sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-kho-cau-ga-cho-do-doc-thuc-vat/2656597/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.