Chương trước
Chương sau
“Tôi không muốn biết, thỉnh anh đi ra ngoài, lỗ tai anh điếc sao?” sắc mặt Hoắc Vi Vũ xanh mét nói, nắm tay nắm chặt.

Tô Bồi Ân móc lỗ tai, “em kêu anh đi ra ngoài, anh liền đi ra ngoài, cũng quá không có mặt mũi đi.”

Anh đi vào, đem sữa tắm đặt ở bên cạnh cô.

Hoắc Vi Vũ cả kinh lấy khăn tắm che thân thể, mày cong lên.

Cô đối phó anh một chút biện pháp đều không có, chỉ có thể hận ngứa răng.

“Liền một cái B, em có cần phải che không? cơ ngực anh lớn hơn so với em, bản thân anh xem chính mình là được.” Tô Bồi Ân ghét bỏ nói.

“Cút đi.” Hoắc Vi Vũ lười nói với anh.

“Nếu bây giờ anh đi ra ngoài, không nói cho em một bí mật em rất quan tâm.” Tô Bồi Ân liếc cô nói.

Hoắc Vi Vũ mím môi, phòng bị trừng mắt với anh, không nói lời nào.

Tô Bồi Ân ngồi ở bên cạnh bồn tắm, tát nước trên mặt cô.

Cô liền biết, anh không có bí mật gì tốt.

“anh có thể cút cho tôi.” Hoắc Vi Vũ phát tiết quát.

Tô Bồi Ân lười biếng cười, “anh phát hiện em thật đúng là ngu dốt, anh thượng hay không thượng em không có cảm giác sao? Không có cảm giác sao?”

Anh lại dùng nước tát trên mặt cô.

Hoắc Vi Vũ nghe ra manh mối, nhíu mày, nhìn về phía anh, cầm tay anh đang tát nước, “Những lời này là có ý gì?”

“dáng người em khô cằn, em cảm thấy anh sẽ coi trọng em sao? Em nơi nào có tự tin.” Tô Bồi Ân ghét bỏ nói.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn anh, tưởng từ trên mặt anh nhìn ra anh nói giỡn.

Anh gợi lên khóe miệng, vẻ mặt bất cần đời.

“Ý của anh là, anh không có cùng tôi phát sinh quan hệ?” Hoắc Vi Vũ hỏi trắng ra.

“em nghĩ muốn thật, người phục vụ đem quần áo em cởi ra mà thôi.” Tô Bồi Ân giải thích.

“Vậy anh làm tôi hôn mê làm gì, trong đầu tôi còn có loại hình ảnh này.” Hoắc Vi Vũ chất vấn.

“Cái loại hình ảnh này? Hoắc Vi Vũ, em thật đúng là không thuần lương, anh tiêm vào cho em cũng chỉ là mê dược bình thường, em thật đúng là có thể mơ mộng.” Tô Bồi Ân cười nói.

“Vậy anh làm tôi hôn mê làm gì.” Hoắc Vi Vũ bực.

“Không làm em hôn mê, làm sao lừa em, chẳng lẽ, anh còn phải thượng em thật, anh đây thiệt thòi hay không thiệt thòi.” Tô Bồi Ân trêu chọc nói, hướng tới trên mặt cô tát nước đi lên.

Hoắc Vi Vũ bực bội, cô cũng hất rất nhiều nước đến trên người anh.

Chỉ chốc lát, toàn bộ quần áo anh ướt đẫm.

“anh sao chán ghét như vậy.” Hoắc Vi Vũ tức giận nói.

“Chán ghét? anh nói thượng em, em nói chán ghét anh, anh nói không thượng em, em cũng nói chán ghét anh, anh thật không biết, rốt cuộc muốn em sao?” Tô Bồi Ân đứng dậy, nhìn mình ướt chèm nhẹp, liếc Hoắc Vi Vũ một cái, “em đứng lên, đi ra ngoài, anh muốn tắm rửa một cái.”

Hoắc Vi Vũ: “……”

“Đây là chỗ của tôi.” Cô không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn nói.

“anh tới đây, đây không phải chỗ của em sao?” Tô Bồi Ân đương nhiên nói.

Hoắc Vi Vũ: “……”

“Được, tôi cho anh, anh tắm xong chạy nhanh đi.” Cô quấn khăn tắm đứng lên, giọt nước tí tách rơi.

Cô đi chân trần bước trên mặt đất, đi ra bên ngoài, vào phòng ngủ, cố ý khóa cửa.

thay quần áo, cô nằm ở trên giường, mở TV ra.

Không nghĩ tới Tô Bồi Ân.

Bất quá, anh nói không thượng cô, thật ra cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng thoải mái rất nhiều.

Bằng không, cảm thấy mình lăn ở trong đống rác, bẩn thỉu dơ dáy.

Về sau cũng không cần bị anh quản chế.

Cửa, lại bị đẩy ra lần nữa.

Hoắc Vi Vũ nhìn Tô Bồi Ân chỉ vây quanh khăn tắm xuất hiện ở cửa.

Cô kinh ngạc mở lớn đôi mắt.

rõ ràng cô đã khóa cửa.

“anh vào bằng cách nào.” Hoắc Vi Vũ hỏi.

“đây không phải trọng điểm, trọng điểm là……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.