Chương trước
Chương sau
“Cố Cảo Đình, đi vào uống một chén?” Tô Bồi Ân mời, dư quang nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

“Không rảnh.” Cố Cảo Đình không khách khí từ chối.

Hoắc Vi Vũ xoay đầu mở cửa ra.

Anh đi theo phía sau cô, cánh tay dài ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng ngực.

Môi dừng ở trên mặt cô, có chút ngứa.

“Tiểu Vũ, sinh cho anh một đứa con đi, mặc kệ con trai, con gái anh đều thích.” Cố Cảo Đình ôn nhu nói.

Hoắc Vi Vũ nao nao.

Đã từng, lúc trước bọn họ từng có một đứa con, cho dù bọn họ đã chia tay, trước nay cô cũng không có nghĩ tới không cần con.

Thậm chí bởi vì con, cô kiên cường muốn sống, vượt qua thời kỳ hắc ám nhất đời người. 

Cô cảm thấy đứa bé kia chính là lễ vật trời cao cho cô.

Nhưng lại muốn một đứa con……

“Tích tích, tích tích.”

Cô còn chưa có trả lời, di động Cố Cảo Đình vang lên.

Anh buông cô ra, nhìn về phía điện báo biểu hiện, nghe điện thoại, đè thấp giọng nói: “Chuyện gì?”

“Tư lệnh, không tốt, Cát Giai Kỳ, Tắng Sĩ Danh dẫn theo bốn hạ sĩ đi nước G cứu chiến hữu bị tố cáo.” Trung tá Thượng báo cáo khẩn cấp.

“Cái gì. Không phải kêu các người nhìn chằm chằm bọn họ sao? Loại hành động này khẳng định là Duật Cẩn ra lệnh, bọn họ tiếp xúc qua với ai.” Cố Cảo Đình sắc bén hỏi.

“Hôm nay cha của Quách sĩ quan phụ tá đã tới quân khu, Cát Giai Kỳ và cha của Quách sĩ quan phụ tá có tiếp xúc qua, có thể lúc ấy Duật Cẩn ra lệnh, làm sao bây giờ? Nếu bọn họ đi Nước G cứu người, Nước G sẽ cảm thấy chúng ta thất tín bội nghĩa trước, sẽ giết chết chiến hữu của chúng ta.” Trung tá Thượng sốt ruột đi tới đi lui.

“Nếu không, đem những người đó trực tiếp tử hình ngay tại chỗ.” Trung tá Thượng quăng bể cái chén nói.

“Nếu đem những người đó tử hình ngay tại chỗ, Duật Cẩn sẽ nói, bọn họ vì quốc gia chấp hành nhiệm vụ, ông ta sẽ ra mặt chứng minh, mà ngay lúc tôi tử hình bọn họ, cho dù không đợi phản quốc, cũng sẽ mất đi lòng quân, lúc tuyển cử tổng thống, ông ta sẽ nắm chắc.” Cố Cảo Đình phân tích.

“Thật là làm sao bây giờ?” Trung tá Thượng hết đường xoay xở.

“bây giờ tôi trở về, bàn bạc kỹ hơn.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Anh cúp điện thoại.

Hoắc Vi Vũ nghe anh nói những lời này, cũng biết, trong quân khẳng định có việc gấp, hơn nữa có quan hệ với Duật Cẩn.

“anh có việc đi trước không có vấn đề gì, ngày mai em cũng trở về.” Hoắc Vi Vũ thông tình đạt lý nói.

“uh, anh sẽ lưu Trình Dật lại, nếu em có việc có thể tìm anh ta, buổi tối hôm nay không cần đi ra ngoài, nếu nơi Tô Bồi Ân làm không vui, tùy thời có thể đi, anh sẽ là nơi hậu thuẫn kiên cường.” Cố Cảo Đình dặn dò.

Hoắc Vi Vũ gật đầu, “em hiểu rõ, cũng sẽ không để mình lại chịu ủy khuất.”

Cố Cảo Đình nâng chặt khuôn mặt cô, hôn một cái ở trên trán của cô, xoay người ra cửa, một bên gọi điện thoại ra ngoài, một bên bước nhanh đi đến thang máy, giống như báo đen đi trong đêm.

Hoắc Vi Vũ đi vào phòng tắm, nằm ở trong bồn tắm, miên man suy nghĩ.

Quyền Linh biết quan hệ cô và Cố Cảo Đình sao?

Duật Cẩn đối phó Cố Cảo Đình như vậy, Quyền Linh biết không?

hay là, bà chính là quân sư bày mưu tính kế sau lưng?

cửa phòng tắm bị đẩy ra.

Hoắc Vi Vũ hoảng sợ, nhìn về phía Tô Bồi Ân, nắm lên chai sữa tắm bên cạnh ném tới trên người Tô Bồi Ân, tức giận nói: “Cút đi.”

Tô Bồi Ân căn bản không có ý muốn đi, dựa vào khung cửa đánh giá cô, “Biết Cố Cảo Đình đi chỗ nào không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.