Chương trước
Chương sau
Cố Cảo Đình cúp máy, nói với Thượng trung tá:

"Chuẩn bị phi cơ, tôi phải ra ngoài chút."

Thượng trung tá lén nhìn Cố Cảo Đình.

Khiến tư lệnh bỏ hết mọi việc trong quân đội, cũng chỉ có chuyện liên quan đến Hoắc Vi Vũ.

"Tư lệnh, ngày mai bắt đầu diễn tập quan trọng, tối còn phải đi họp hội nghị nữa." Thượng trung tá nhắc nhỡ nói.

"Dời thời gian họp lại, qua hai tiếng tôi sẽ trở về." Cố Cảo Đình ra lệnh.

Thượng trung tá thấy Cố Cảo Đình dứt khoát, cũng chỉ có thể đi chuẩn bị phi cơ.

*

Hoắc Vi Vũ bỏ điện thoại vào trong túi, loạng choạng đi đến thang máy.

Tiểu Ba kinh ngạc nhìn bóng lưng của Hoắc Vi Vũ, như bị sét đánh.

Trong nhà có Cố Cảo Đình?

Thì ra Hoắc trưởng phòng và Cố Cảo Đình là một đôi?!!!! 

Câu "Cảo Đình" nũng nịu, lấy tính cách thanh lãnh của Hoắc bộ trưởng, không phải người quen, liền không có khẩu khí như vậy.

Trong đầu của Tiểu Ba bối rối, đến mức chân tay cũng không hề động, đứng im tại chỗ.

Cô thấy Hoắc Vi Vũ xém chút ngả sấp xuống, liền chạy nhanh đến chỗ Hoắc Vi Vũ, đỡ Hoắc Vi Vũ.

"Xém chút tôi bị kéo chân rồi." Hoắc Vi Vũ chững chạc đàng hoàng nói.

Tiểu Ba cười khổ.

Được rồi, Hoắc trưởng phòng uống say, cô thế mà lại tin Hoắc trưởng phòng và Cố tư lệnh là một đôi, cô cũng thật quá lú lẫn.

Nếu như Hoắc trưởng phòng cùng Cố tư lệnh là một đôi, Hoắc trưởng phòng cần gì phải uất ức như hôm nay?

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Tô Bồi Ân bước ra, thấy Hoắc Vi Vũ muốn đi, nhíu mày, bắt cánh tay của cô.

Hoắc Vi Vũ linh hoạt lui về phía sau một bước, tay chắp sau lưng, hai mắt mở thật to, nghiêng đầu, phòng bị nhìn Hoắc Vi Vũ.

"Tôi cho cô đi rồi sao?" Tô Bồi Ân không vui nói.

"Tự tôi đi đấy, không cần anh cho phép." Hoắc Vi Vũ hùng hồn nói.

"Từ bỏ đúng không?" Tô Bồi Ân tức giận nói.

Ai làm ông chủ của cô, chắc cũng bị cô chọc tức đến phun máu mất.

"No." Hoắc Vi Vũ lắc lắc ngón trỏ, giống như hiểu rõ nói:

"Khônng muốn, không vui, tôi đã có phương pháp khác."

Hoắc Vi Vũ đi đến thang máy.

Tô Bồi Ân nắm chặt cánh ta của cô, nhíu mày, kéo lại gần anh.

Có thể làm anh giận không kềm chế được, cô là người thứ hai làm được.

"Tôi muốn cho cô bất ngờ là giới thiệu cho cô chuyên gia tài chính nổi tiếng nhất, chỉ cần có anh ta chỉ dẫn, cô đầu tư một trăm vạn, trong một tuần, kiếm lời được gấp ba, gấp năm lần cũng có thể. Cô xác định không muốn?" Tô Bồi Ân nhìn kỹ cô.

"Không muốn." Hoắc Vi Vũ gỡ tay anh ra.

Anh dùng rất nhiều lực, cô cố gắng sử dụng hết sức, đều không cách nào di chuyển được.

Hoắc Vi Vũ cả giận nói:

"Nếu như bỏ ra một trăm vạn, có thể kiếm lời ba, đến năm trăm vạn, vì sao anh không tự mình làm đi, ném vào một trăm triệu, trong một tuần có thể lời từ 3 đến năm trăm triệu, kiếm lời cho mình, sao lại để cho tôi? Anh có ngốc không?"

" Bất luận cái gì thương gia đều cần có nhiều vốn, cô cho rằng những tài liệu này ở đâu ra?" Tô Bồi Ân hạ giọng nói, thật muốn bổ đầu cô ra, xem bên trong có phải toàn là đậu hũ hay không.

"Tôi không muốn, anh khi dễ tôi như vậy, anh không có lòng tốt, tôi bị anh bán, còn giúp anh kiếm tiền." Hoắc Vi Vũ nhíu mày, rất xác định nói ra, đôi mắt nhìn anh chăm chú như đang lên án.

"Tôi khi dễ cô hồi nào hả?" Tô Bồi Ân có chút bất đắc dĩ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.