Chương trước
Chương sau
"HOẮC VI VŨ SAI, HOẮC VI VŨ LÀ ĐỒ NGỐC." Hoắc Vi Vũ giống như đang xả giận, dùng hết khí lực quát ầm lên:

"HOẮC VI VŨ SAI, HOẮC VI VŨ LÀ ĐỒ NGỐC."

Hô xong, giống như mất hết sức, dạ dày sôi trào khó chịu, có thứ gì đó đã lên đến cổ họng.

Cô không khách khí, nôn toàn bộ lên người Tô Bồi Ân.

Theo bản năng Tô Bồi Ân nhảy ra.

Nhưng không tránh kịp, trên người toàn bộ đều là...

"Hoắc Vi Vũ, cô thật buồn nôn." Tô Bồi Ân không vui nói.

Hoắc Vi Vũ nôn xong, dễ chịu hơn, nở nụ cười đần độn, trong mắt đều là giảo hoạt, cả khuôn mặt sáng rực:

"Ai bảo anh khi dễ tôi."

Tô Bồi Ân nhíu mày:

"Cho nên cô cố ý?"

"Tô tổng, khăn tay." WenDy cầm khăn đến gần.

Hoắc Vi Vũ thuận tay rút hai tấm, xoa miệng của mình, vô tội nói:

"KHông phải cố ý, rượu là anh kêu tôi uống mà."  

Tô Bồi Ân: "..."

"Đợi ở đây, lát nữa tôi sẽ thu thập cô." Anh nói xong, quay đầu nhìn WenDy phân phó nói:

"Tôi trở về đổi áo, cô chiêu đãi khách chu toàn."

WenDy thụ sủng nhược kinh, cười nói:

"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."

Cô khiêu khích nhìn Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ chỉ muốn ngủ, tìm một cái ghế sofa dựa vào, cụp mắt nằm xuống.

Tiểu Ba lo lắng chạy đến chỗ Hoắc Vi Vũ, ngồi xuống, nắm chặt cánh tay lạnh như băng của Hoắc Vi Vũ:

"Hoắc trưởng phòng, chị không sao chứ?"

"Ừm?" Hoắc Vi Vũ nhìn Tiểu Ba, vuốt vuốt đầu Tiểu Ba:

"Đồ đần, chị không sao cả, yên tâm chị nhất định có thể thắng lần tranh tài này, chẳng qua, những cuộc trnh tai sau này, con đường sau này, cũng chỉ có mình em đi, em phải cố lên, linh hoạt hơn nửa."

Vành mắt Tiểu Ba đỏ đỏ:

"Hoắc trưởng phòng, chị muốn đi đâu? Chị ở đâu, em liền ở đó! Nếu như chị không ở công ty nữa, em cũng không muốn ở lại đó."

"Được, vậy chúng ta liền làm ăn riêng." Hoắc Vi Vũ lung lay đứng lên.

Tiểu Ba lập tức đến đỡ Hoắc Vi Vũ.

"Làm ăn riêng, về sau chị có thể làm ông chủ, ha ha." Hoắc Vi Vũ ngửa mặt lên trời cười, khua tay trong không khí, lẩm bẩm nói:

"Bốp bốp bốp, tôi thật muốn đánh vào mặt của Tô Bồi Ân."

Tiểu Ba thấy Hoắc Vi Vũ uống say, phụ họa với Hoắc Vi Vũ, nói:

"Ừm, chúng ta đánh vào mặt anh ta."

"Ai bảo anh ta khi dễ tôi, anh ta cố ý rót rượu, còn bắt buộc tôi phải mặt bộ đồ này." Hoắc Vi Vũ kéo áo, giựt ra một cái cúc, rơi lộc cộc trên mặt đất.

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm cúc áo, cho đến khi cúc áo dừng lại.

Cô banh mắt, bổ nhào vào Tiểu Ba, hô:

"Cẩn thận, có bom."

"Phốc." Tiểu Ba: "..."

Cô bị Hoắc Vi Vũ đè đến nổi không để động đậy.

"Hoắc trưởng phòng, chúng ta về nhà đi, trong nhà sẽ an toàn hơn." Tiểu Ba dỗ dành Hoắc Vi Vũ nói ra.

"A, đúng, có lý, trong nhà còn có Cố Cảo Đình, anh ta là quân nhân, rất lợi hại." Hoắc Vi Vũ bừng tỉnh, bò dậy, gọi cho Cố Cảo Đình.

Chuông reo một lần, hai lần...đến lần thứ năm, Cố Cảo Đình mới nghe máy.

"Sao giờ mới nghe, em còn tưởng không gọi được đây." Hoắc Vi Vũ phàn nàn nói.

"Tiểu Vũ." Cố Cảo Đình nghi ngờ.

Giọng nói của cô có chút kỳ quái.

Hoắc Vi Vũ khịt khịt mũi, làm bộ đáng thương nói:

"Cảo Đình, em bị người ta khi dễ, anh mau đến đây."

Trong mắt Cố Cảo Đình lướt qua một tia lo lắng, trong lòng rối loạn:

"Ngoan ngoãn ở trong nhà, anh về liền."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.