Chương trước
Chương sau
Cho đến ngày hôm nay, Lâm Hạ cuối cùng cũng biết cái gì gọi là lợi dụng tất cả mọi thời cơ rồi.
Hôm nay, cô cùng Tiêu Thần và Tiêu Nguyệt Nhi Cố Quảng Tuyên bọn họ đang muốn ra ngoài ăn cơm, nhưng lúc ra khỏi cửa trường học đã gặp phải một người ngoài ý muốn Hứa Nhược Nhược.
Lâm Hạ khẳng định ba mẹ và anh trai của mình không hề nói cho Hứa Nhược Nhược biết trường học mà cô đang ở, người ở trong thôn có lẽ cũng sẽ không nói ra, cho nên khả năng rất lớn chính là Hứa Nhược Nhược tìm đến những người ở Nhị Trung để nghe ngóng tin tức. Cũng chính là nói, Hứa Nhược Nhược đối với tin tức của cô rất cố chấp. Còn về phần nguồn gốc của sự cố chấp này là gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.
“ Lâm Hạ, thì ra em học ở nơi này à. ” Từ xa xa nhìn thấy bốn người đang đi về phía cô ta. Hứa Nhược Nhược cười tươi trông như một đoá hoa.
Bốn người đều không hẹn mà cùng nhíu chặt mày, đặc biệt là Tiêu Nguyệt Nhi, nhìn thấy cô ta thật sự giống như nhìn thấy một bãi phân vậy đó, chân mày chau lại đến nỗi có thể kẹp được cả một cây bút.
“ Hứa Nhược Nhược, cô đến đây làm gì?” Tiêu Nguyệt Nhi là một người thẳng tính, không giống như Lâm Hạ, nói chuyện thường sẽ không để lại cho người khác chút mặt mũi: “ Lại muốn đến đây câu dẫn anh trai tôi à?”
Gương mặt của Hứa Nhược Nhược cứng lại, nụ cười xán lạn ở trên mặt có chút duy trì không nổi, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. “ Tôi có một người bạn thời cấp ba học ở nơi này, tôi là đến tìm cô ấy để chơi thôi. ”
Lâm Hạ nói: “ Ồ, thế nếu như không có chuyện gì, thì chúng tôi đi trước đây. ”
“ Đợi đã. ” Hứa Nhược Nhược đứng chắn trước mặt của Tiêu Thần, ngước mắt đáng thương vô cùng mà nhìn anh một cái, sau đó mới nói với Lâm Hạ: “ Lâm Hạ, chị biết trước đây là do chị không tốt, chị ghen ghét thành tích của em tốt hơn chị, nhưng hiện tại chị thật sự biết sai rồi. Em có thể đại nhân có đại lượng, tha thứ cho chị một lần không?”
Lâm Hạ ngẩng đầu nhìn Tiêu Thần, dùng ánh mắt nói với anh: Anh được chào đón nồng nhiệt thật đấy!
“ Hứa Nhược Nhược, chị không cảm thấy ngột ngạt sao? Rõ ràng chị ghét tôi đến như thế, tôi nghĩ nếu như nguyền rủa có tác dụng, thì trong lòng chị có lẽ đã nguyền rủa tôi một vạn lần rồi cũng không chừng nhỉ. Nhưng chị lại ở nơi này giở trò giả tạo vờ vịt với tôi, thậm chí không tiếc hạ thấp bản thân mình. Mục đích của chị là gì tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, nhưng tôi nói cho chị biết, cho dù chị có quỳ xuống trước mặt xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ cho chị đâu. ” Cô đúng thật là bụng dạ rộng rãi, nhưng không đại biểu rằng cô có thể thánh mẫu đến mức việc gì cũng đều có thể tha thứ.
“ Mày _____” Gương mặt của Hứa Nhược Nhược nhịn đến ửng đỏ, hướng về phía Tiêu Thần cầu cứu, chợt phát hiện anh vẫn luôn nắm chặt lấy tay của Lâm Hạ, đôi mắt nhìn về nơi xa, đến cả một cái liếc mắt anh của không cho cô ta.
Chú ý đến ánh mắt nóng bỏng của cô ta, Tiêu Thần cuối cùng cũng không làm phụ lòng kỳ vọng của mọi người mà mở lời nói: “ Hứa tiểu thư, so với việc cô cùng Lâm Hạ có quan hệ thân thiết, tôi càng hy vọng cô cách xa cô ấy ra một chút. Cho nên, mong cô sau này hãy cố gắng hết sức đừng đến quấy rầy vợ chưa cưới của tôi nữa.”
Nghe thấy lời của anh, Tiêu Nguyệt Nhi vui mừng đến vỗ tay ầm ầm, đến cả trong mắt của Lâm Hạ cũng có ý cười.
“ Đúng rồi, Lâm Hạ, cậu có cảm thấy gần đây Hứa Nhược Nhược thích nhất làm những chuyện não tàn không?” Sau khi cô ta đi, Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên hỏi. Tuy rằng Hứa Nhược Nhược vẫn luôn là não tàn, nhưng trước đây vẫn sẽ giả vờ cao quý quyến rũ một chút, nhưng gần đây, cô ta không những không tiếp tục giả vờ, ngược lại càng thích làm những chuyện não tàn thế này.
Thực ra cô nói như thế đều là có nguyên nhân cả, từ sau cái ngày Lâm Hạ đính hôn cùng với Tiêu Thần, Hứa Nhược Nhược thỉnh thoảng sẽ tìm Lâm Hạ lấy lòng, hơn nữa đa số đều là vào những lúc Tiêu Thần đang ở cùng với Lâm Hạ, cho dù đã va vào tường rất nhiều lần, nhưng vẫn rất vui mừng vì điều này.
“ Không cảm thấy. ” Cô vẫn luôn cảm thấy Hứa Nhược Nhược rất não tàn, cho nên làm chuyện gì khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ cũng không thể khiến cô cảm thất bất ngờ.
Tiêu Thần hồi tưởng lại lời nói và hành động gần đây của Hứa Nhược Nhược, cảm thấy Tiêu Nguyệt Nhi nói rất có lý, liền nói: “ Nguyệt Nhi nói không sai. Lâm Hạ, sau này nếu như em muốn ra khỏi trường, thì gọi thêm bạn học của em hoặc là Nguyệt Nhi đi cùng em nhé. ”
“ Dô dô dô, anh trai, không ngờ anh lại chu đáo đến thế nha. ”
“ Anh cũng không ngờ là nhanh như thế mà em đã tóm được Cố Quảng Tuyên. ”
“ …………. ”
…………………..
Trước lúc Lâm Hạ đến đây, Tiêu Thần sớm đã mua một căn nhà ở gần trường học rồi, Cố Quảng Tuyên nhanh chóng bắt chước theo, đem căn nhà ở đối diện anh mua lại.
Căn nhà rất nhỏ, nhưng nhìn vào trông rất ấm áp, Lâm Hạ vô cùng yêu thích. Đặc biệt là thiết kế ở trong nhà, màu sắc rất nền nã nhẹ nhàng, là phong cách mà cô thích.
“ Thiết kế trong nhà của các cậu cũng quá ảm đạm thiếu sáng rồi đi! Lâm Hạ, cậu đừng có mãi nghe theo lời của anh trai tớ, cậu xem, anh ấy thế mà lại đem căn nhà trang trí nhạt nhẽo……đến thế này. Hoàn toàn không phù hợp với cái tuổi tác phơi phới này của bọn mình mà!” Tiêu Nguyệt Nhi ghét bỏ mà nhìn nhìn căn nhà, nhớ đến một mảnh màu hồng phấn ở trong căn nhà của bản thân mình lại vui vẻ mà bật cười lên.
“ Tớ cảm thấy cũng không tồi mà. ” Lâm Hạ nhìn xung quanh một vòng, sự vui vẻ bộc lộ ở trong lời nói.
Tiêu Thần câu môi lên cười cười, tuy rằng thời gian tiếp xúc ở cùng với Lâm Hạ không được dài, nhưng sở thích của cô anh vẫn là rất hiểu rõ. Lâm Hạ cá tính ôn hoà, tính cách khiêm tốn, cho nên nhất định sẽ thích phong cách mộc mạc trong căn nhà.
Cơm tối là do Lâm Hạ làm.
Ba năm cấp ba, tuy rằng Lâm Hạ thường sẽ đến Tiêu gia để cải thiện bữa ăn, nhưng với cái tính yêu thương con dâu, Từ Hiểu chưa từng để cho Lâm Hạ xuống phòng bếp. Cho nên khi cô đem bốn món ăn với đầy đủ màu sắc hương vị đặt lên bàn ở trong phòng khách, Tiêu Nguyệt Nhi liền chấn kinh, sau khi thử một miếng rồi, có thể nói là chấn động luôn rồi.
“ Lâm Hạ, cậu từ bao giờ đã học được cách nấu ăn thế?” Tiêu Nguyệt Nhi gắt gao túm lấy tay của Lâm Hạ, trong mắt mang theo thần sắc ngưỡng mộ.
“ Lúc nhỏ. ”
Nâng tay lên, Tiêu Nguyệt Nhi vỗ vỗ vai của Tiêu Thần, “ Anh trai, anh thật sự rất có phúc đấy. ”
Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn nhìn Cố Quảng Tuyên một cái, hỏi Tiêu Nguyệt Nhi: “ Nguyệt Nhi, em định bao giờ sẽ khiến cho Cố Quảng Tuyên cũng có phúc như thế đây?”
“ Khụ khụ khụ, đến lúc đó rồi nói sau vậy. ” Tiêu Nguỵệt Nhi ngại ngùng mà nhìn Cố Quảng Tuyên một cái, cúi đầu mạnh mẽ ăn cơm.
“ Tiêu Thần, cậu thật sự tin tưởng Hứa Dương sao?” Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Thần cùng Cố Quảng Tuyên đi vào phòng sách để bàn chuyện.
Bởi vì chuyện này có quan hệ trọng đại, tuy rằng đây là tuyệt mật của bộ đội đặc chủng, nhưng lãnh đạo cấp cao của quân khi nhiều nhiều ít ít cũng có hiểu biết, mà Cố Quảng Tuyên chính là một trong số đó.
“ Vào trước đây, những thông tin mà Hứa Dương cung cấp cho chúng tôi đều là chính xác, điều này khiến cho chúng tôi phá án và bắt giam được rất nhiều phần tử phạm tội. Cho nên lần này, chúng tôi vẫn sẽ tin tưởng anh ta. ” Càng huống hồ, hai năm trước chuyện đi bắt Hứa Dương là anh đích thân chấp hành, cho nên sự hiểu biết của anh đối với Hứa Dương so với những người khác còn hiểu rõ hơn.
“ Nhưng nhiệm vụ lần này còn lớn lao hơn bất cứ nhiệm vụ nào trước đây của chúng ta, nếu như thất bại, thì có thể sẽ đối mặt với sự trả thù vô tận của bọn chúng. ”
“ Bắt đầu từ lúc chúng tôi gia nhập vào bộ đội đặc chủng, đã biết rằng loại chuyện này khó mà tránh khỏi được. ”
“ Nếu như bọn họ trả thù lên người của Lâm Hạ thì sao………..”
“ ………….. ”
………………..
“ Ô...” Lâm Hạ khó chịu mà chống người dậy, cảm thấy Tiêu Thần của lúc này có chút kỳ quái, cô tựa hồ cảm giác được trong lòng của anh có chút bất an.
Lúc hai chữ ‘bất an’ hiện lên trong đầu khiến thân thể của cô chấn động, sao cô lại nghĩ như thế chứ, Tiêu Thần rõ ràng tự tin đến như thế, tựa hồ tất cả mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay, Tiêu Thần bất an nhất định sẽ không xuất hiện đâu, đúng! Nhất định là cô nghĩ nhiều rồi!
Đột nhiên, trước ngực nhói đau.
Lâm Hạ cúi đầu, nhìn thấy Tiêu Thần đang cắn lên quả mận đỏ ở trước ngực của cô.
“ Lâm Hạ, em không chuyên tâm!” Tiêu Thần lại cắn thêm một ngụm, tay dần dần di chuyển xuống vùng bí mật ở phía dưới.
Ngón tay ở nơi cửa vào vân vê vài hồi, chầm chậm cắm vào trong.
Lâm Hạ duỗi tay ôm lấy đầu của anh, nương theo động tác của ngón tay anh mà trôi giạt bềnh bồng. Đây là lần thứ hai của cô, tuy rằng không có đau như lần đầu tiên, nhưng cũng xem như không thoải mái. Đặc biệt là khi anh để chỗ ấy của bản thân mình thay thế ngón tay lấp đầy hoa huyệt của cô, loại cảm giác không thích ứng này khiến cô đạt đến cao trào.
Nhưng rất kỳ quái, tuy rằng không dễ chịu, nhưng cô lại không hề bài xích, ngược lại trong vô thức có chút hưởng thụ.
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng nước bạch bạch cùng với tiếng hít thở của hai người.
Tiêu Thần đem cô lật người lại, nắm lấy vật cứng của bản thân tiến vào từ phía sau của cô, tay lướt qua eo của cô nắm chặt lấy con thỏ nhỏ ở trước ngực của Lâm Hạ.
Lâm Hạ nằm ở trên gối đầu, nương theo tiết tấu của anh mà di chuyển về phía trước.
“ Không muốn nữa……..” Tuy rằng cảm giác không thích ứng được sự sảng khoái thay thế, nhưng đã làm lâu thế rồi anh vẫn còn chưa bắn cô đã mệt lắm rồi có được không hả?! Hơn nữa, cô đã cao trào tận mấy lần rồi đấy!!!
“ Nhưng em dễ chịu không phải sao?” Tiêu Thần xoay đầu của cô qua, hôn lên đôi môi của cô.
Lâm Hạ đẩy đẩy lồng ngực của anh, thấy đẩy không được, cô chỉ có thể từ bỏ mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.