Đại học Quân Y xuất hiện quân nhân không kỳ lạ, kỳ lạ chính là trong một lần xuất hiện hẳn hai vị trung tá. Bốn người đều là những người tương đối khiêm tốn, nhưng bọn họ lại quên mất bộ quân trang ở trên người của Tiêu Thần cùng Cố Quảng Tuyên, lại cộng thêm cả hai người đều soái khí rạng ngời, cho nên vừa xuất hiện trong trường học, liền dẫn lên một trận náo động vô cùng lớn. Người đón tiếp Lâm Hạ là một vị học tỷ, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Thần, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào. Thần sắc chấn động kinh diễm giống y chang như năm đó lần đầu tiên Hứa Nhược Nhược nhìn thấy anh, chỉ có điều bớt đi chút dục vọng, chỉ đơn thuần là yêu thích. Sau khi cùng Tiêu Nguyệt Nhi bọn họ tách nhau ra, học tỷ đưa Lâm Hạ đi đến toà nhà của khoa y học bọn họ. Khi đã đến ký túc xá, sau khi học tỷ giới thiệu sơ qua về công việc hàng ngày và một số quy tắc của ký túc xá cho Lâm Hạ nghe, lúc chuẩn bị đi đã quen lối quen đường mà kéo cô đến bên ngoài hành lang nói chuyện một chút về Tiêu Thần. “ Người đó là anh trai của em sao?” Đôi mắt của học tỷ sáng lấp lánh, giống như nhìn thấy một con mồi ngon vậy. Lâm Hạ vốn dĩ không quá muốn để người khác biết được mối quan hệ của cô cùng Tiêu Thần, nhưng khi nhìn thấy học tỷ toàn bộ cơ thể và tâm trí đều đặt ở trên người của Tiêu Thần, trong lòng có chút ấm ức, liền nói: “ Không phải, anh ấy là chồng chưa cưới của em. ” Học tỷ tức khắc liền ỉu xìu xuống, trong lòng rất thất vọng nha. Tại sao thời đại bây giờ đàn ông tốt đều bị người khác chiếm hết rồi vậy, có thể để lại cho cô ấy một người hay không?! “ Học tỷ trông xinh đẹp như vậy, sau này cũng sẽ tìm được một người đàn ông tốt thôi. ” Lâm Hạ cười cười nói. Nghe thấy lời cỗ vũ của cô, học tỷ liền khí thế hừng hực, giơ nắm đấm nói: “Không sai! Người đàn ông của mình vẫn còn ở trên đường, đợi lúc mình cần anh ấy, anh ấy sẽ xuất hiện thôi. ” Sau đó liền chuyển chủ đề câu chuyện: “ Lâm Hạ, chị tên Lý Diễm Phương, đây là số điện thoại của chị, sau này nếu có vấn đề gì có thể đến tìm chị. ” Nói xong liền đem một tờ giấy có viết số điện thoại đưa qua cho cô. Lâm Hạ nhận lấy, đem số điện thoại nhập vào trong điện thoại của cô, sau đó gọi đi. Sau khi trao đổi số điện thoại xong, Lý Diễm Phương liền rời đi. Cô ấy còn phải đi đón tiếp một tốp học sinh mới, sẵn tiện đi tìm kiếm xem có người đàn ông nào thích hợp với cô ấy không. Quay trở về ký túc xá, sau khi nhìn thấy tình hình ở bên trong, Lâm Hạ liền ngây ngốc ở chỗ đó. Tiêu Thần, thế mà lại cầm một miếng khăn vải lau bàn ghế và ván giường cho cô, mọi thứ nhìn vào vốn dĩ trông có vẻ không hài hoà, như khi đặt vào trong mắt của Lâm Hạ, lại bất ngờ trở nên hài hoà. Hài hoà đến khiến cho người ta cảm động. Cô nghĩ, trừ khi ở trong bộ đội, Tiêu Thần từ trước đến giờ có lẽ chưa từng làm qua chuyện như thế này nhỉ, nhưng anh lại vô cùng tự nhiên mà làm những chuyện này vì cô. Anh vốn dĩ là một người trung tá luôn cao cao tại thượng, nhưng lại gập eo cam tâm tình nguyện mà dọn dẹp vệ sinh mọi thứ. Điều này, làm sao có thể không khiến cô cảm động được chứ. Chính vào lúc này, có một cô gái mở cửa ra, nhìn thấy một người đàn ông đanh thép mặc quân trang thế mà lại đang làm công việc nặng nhọc này, cũng cùng Lâm Hạ ngây ngốc ở một bên. “ Lâm Hạ, bạn cùng phòng của em đến rồi. ” Tiêu Thần thấy Lâm Hạ vẫn luôn ngây ngốc, liền bật cười ra tiếng nhắc nhở cô. Rất nhiều năm sau này, Lăng Nguyệt Nguyệt vẫn sẽ hồi tưởng đến cái cảnh tượng hài hoà này. Một người đàn ông mặc quân trang, gập eo, nở một nụ cười cưng chiều với bạn gái của anh ấy. “ Chào cậu, tớ là Lăng Nguyệt Nguyệt. ” Lăng Nguyệt Nguyệt đem tầm mắt dời khỏi trên người của Tiêu Thần, nhìn về phía Lâm Hạ. “ Tớ là Lâm Hạ. ” …………… Lần này Tiêu Thần xin nghỉ ba ngày phép, muốn để Lâm Hạ sau khi thích ứng với nơi này rồi mới rời đi. Thực ra ba ngày là quá nhiều rồi, năng lực thích ứng của Lâm Hạ trước giờ vẫn luôn rất ổn định, mới đến có một ngày, cô đã tương đối dung hợp được với nơi này rồi. “ Nơi này thật mát mẻ. ” Đại học Quân Y có ba giáo khu, nơi này là giáo khu cũ, cây cối tương đối nhiều, vào buổi tối ở trong trường học tới lui tản bộ rất mát mẻ. Tiêu Thần nắm lấy tay của Lâm Hạ, gật gật đầu. Đừng nhìn dáng vẻ của anh rất điềm tĩnh, thực ra người vui vẻ nhất lại chính là anh. Nơi này cách căn cứ rất gần, ngồi xe buýt tầm một tiếng là đến rồi, vừa hay tiện để cho anh đến thăm Lâm Hạ. Cô gái nhỏ cuối cùng cũng trở thành vợ chưa cưới của anh rồi, anh làm sao có thể nỡ lòng cách cô quá xa chứ. Ban đầu lúc Lâm Hạ hỏi anh đối với nguyện vọng thi đại học của cô có kiến nghị gì không, tuy rằng anh nói bất luận Lâm Hạ chọn cái gì anh đều sẽ ủng hộ cô, nhưng vẫn ở bên tai cô nói bóng nói gió nói cho cô biết rằng đại học Quân Y cách căn cứ rất gần, bệnh viện Quân Khu cách căn cứ cũng rất gần. Cũng may là Lâm Hạ rất giỏi hiểu ý người, đổi lại là người khác, thấy anh vòng vèo kỳ quặc như thế, nhất định không hiểu anh đây là đang nói bóng nói gió. “ Căn cứ của các anh cách nơi này cũng khá gần, thế nếu vào cuối tuần em có thể đi tìm anh không?” Trong con ngươi của Lâm Hạ loé qua tia trông chờ, chờ đợi câu trả lời của anh. Đôi mắt Tiêu Thần sáng lên, “ Có thể. ” Tìm một chỗ để ngồi xuống, Tiêu Thần đem Lâm Hạ ôm vào trong lòng. “ Lâm Hạ, cảm ơn em. ” Lâm Hạ ngẩng người lên, hỏi: “ Cảm ơn cái gì?” “ Cảm ơn em đã ở bên cạnh anh. ” Lâm Hạ cười một tiếng, nghiêm túc mà đánh giá anh, sau đó đùa giỡn nói: “ Tiêu Thần, có phải ai nhập vào anh rồi không? Em nhớ năm đó lúc em đồng ý ‘qua lại’ cùng với anh, anh cũng đâu có cảm ơn em tiếng nào. ” Tiêu Thần chỉ cười không nói. Hiện tại không giống lúc trước, tâm tình của trước kia làm sao có thể so bì với hôm nay được. Bởi vì vừa mới khai giảng, trong vườn trường không có ai cả, thỉnh thoảng có vài cặp yêu nhau từ trước mặt đi ngang qua, mà đèn đường lại không thể chiếu sáng khắp tất cả mọi ngóc ngách. Tiêu Thần nhìn nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai cả, liền duỗi tay đem Lâm Hạ ôm lên đặt ở trên đùi của mình. “ Ahh____” Lâm Hạ bị biến cố này dọa cho một phen hú hồn, tay vô thức vòng lấy cổ của anh. Còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi đã bị người khác đoạt đi rồi. Hai người đều là người vừa mới nếm trải, đều có chút ăn được thèm mãi, hơi hơi ma sát một chút liền có chút không chịu đựng được nữa. Đặc biệt là Tiêu Thần, cấm dục nhiều năm thế rồi, thật không dễ gì mới được phá giới, nhưng lại bất lực vì cô vợ nhỏ và bản thân mình không có quá nhiều thời gian ở cùng nhau, không thể ăn thịt bất cứ lúc nào. May là Lâm Hạ chọn đại học Quân Y, nếu không thì ngày tháng này đến lúc nào mới có thể chấm dứt cơ chứ. “ Nơi này là……….” Lời còn chưa nói hết, lại bị Tiêu Thần đoạt đi rồi. Thực ra cô muốn nói nơi này là trường học, hôn nhau ở nơi này, bầu không khí không ổn đâu. Nhưng bị Tiêu Thần trêu đùa như thế này, tức khắc đắm chìm trong nụ hôn của anh, quên mất mình đang muốn nói cái gì. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự tĩnh mịch của màn đêm. Điện thoại là Tiêu Nguyệt Nhi gọi đến. “ Alo, Lâm Hạ, hai người không phải muốn đi tản bộ sao, đã ba tiếng đồng hồ rồi, mặt đất của trường học đều bị hai người giẫm nát rồi, sao còn chưa quay về nữa thế?” Lâm Hạ trả lời: “ Trường học rất lớn đấy. ” Tiêu Nguyệt Nhi tức giận: “ Ai bảo hai người đi hết toàn bộ trường học đấy hả!” “ Làm sao thế?” “ Tớ định là tối nay cùng anh Quảng Tuyên đi ra ngoài ở, cậu cùng anh tớ định làm thế nào?” “ Tớ vẫn là quay về ký túc xá thôi.” Hôm nay là đêm đầu tiên đến trường học, cô hy vọng cùng bạn học trong ký túc tạo một mối quan hệ tốt, điều này rất quan trọng đối với cuộc sống đại học sau này của cô. Mà Tiêu Nguyệt Nhi hiển nhiên không nghĩ như thế, cô ấy muốn cùng Cố Quảng Tuyên ở bên nhau thời thời khắc khắc. “ Cậu ngốc đấy à, anh trai tớ chỉ ở đây có hai ngày, cậu nên cùng anh ấy thúc đẩy phát triển tình cảm nha. ” Nói đến điều này, Lâm Hạ đúng thật có chút do dự rồi. Từ sau khi cô cùng Tiêu Thần thiết lập quan hệ, hai người trừ lúc vừa mới đính hôn có thời gian ở bên nhau tương đối lâu ra, thời gian còn lại đến cả cơ hội gặp mặt đều rất ít khi. Cuối cùng vẫn là Tiêu Thần thay cô quyết định, hôm nay ngủ lại ở ký túc xá trước, ngày mai mới ra ngoài nghỉ ngơi. Phòng mà Lâm Hạ ở là phòng bốn người, trừ Lý Diễm Phương vào khi sáng ra, còn có hai người nữa, một người tên là Âu Dương Tuyết, tóc dài bồng bềnh, da thịt trắng nõn ửng hồng, đôi mắt to to, xinh đẹp như nhân vật từ trong truyện tranh bước ra. Một người khác tên là Tưởng Duệ, ngoại hình tương đối ổn, nhìn vào là một cô gái dứt khoát nhanh nhẹn. Cả bốn người đều thuộc dạng người dễ gần, đặc biệt là Lăng Nguyệt Nguyệt, tính cách ôn hoà, giọng nói dịu dàng, đối đãi với ai đều niềm nở mặt cười, độ gần gũi 100 điểm. “ Lâm Hạ, cái người quân nhân kia là bạn trai của cậu à?” Buổi tối lúc bốn người trò chuyện trước khi ngủ, Lăng Nguyệt Nguyệt đột nhiên hỏi. Âu Dương Tuyết vốn dĩ đang định ra ngoài rửa đi lớp mặt nạ ở trên mặt, vừa nghe thấy chuyện bát quái, lập tức đem cái thau ném lên trên đất, đôi mắt sáng óng ánh mà nhìn lấy Lâm Hạ: “ Lâm Hạ, cậu có bạn trai rồi à?” Tưởng Duệ cũng tháo tai nghe xuống, đợi chờ câu trả lời của Lâm Hạ. Khóe môi Lâm Hạ câu lên, trên mặt tràn trề nụ cười hạnh phúc, “ Đúng vậy. ” Đã từng có người nghĩ rằng, điều kiêu ngạo nhất của Lâm Hạ chính là thành tích xuất sắc, nhưng không ai biết rằng, cô chưa từng vì cái thành tích ấy mà tỏ ra kiêu ngạo. Không, phải nói là, trừ anh trai của cô ra, cô chưa từng vì bất cứ ai bất cứ chuyện gì mà tỏ ra kiêu ngạo. Nhưng hiện tại, cô vì bạn trai của mình là Tiêu Thần mà tỏ ra kiêu ngạo. Chỉ cần mỗi lần nghĩ đến, người đàn ông ấy chính là bạn trai của cô, trong lòng của cô liền dâng lên một cỗ kiêu ngạo vô hạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]